“Ông chủ Kim có người mới, người cũ như tôi đây tự nhiên là phải ngoan ngoãn nhường chỗ rồi!” Phùng Khả Hân nửa thật nửa giả trả lời nói: “Tôi vì ông chủ Kim mà đắc tội với Hạ gia, chỉ sợ Phùng gia cũng không chịu nhận tôi rồi.
Tôi tự phải biết sống thu mình lại một chút, ngoan ngoãn làm người.
chỉ là sau này, khi mà gặp lại nhau giữa dòng đời, mong rằng ông chủ Kim có thể nhớ lấy phần tình cảm ban đầu, mà đừng quên cô em này!”
“Cái này dễ! hahahaha!” ông chủ Kim nghe lời tâng bốc của Phùng Khả Hân, cả người đều như bay bổng vậy.
Thẩm Lục dần khôi phục bình tĩnh, cứ lạnh băng như thế mà nhìn ông chủ Kim và Phùng Khả Hân.
Đôi cẩu nam nữ này!
Phùng Khả Hân này làm ra chuyện như vậy, cô ta tất nhiên không dám về nước, chỉ sợ là cô ấy vừa hạ cánh chuyện làm đầu tiên chính là đi phẩu thuật thẩm mỹ chăng?
Được nhiều lợi ích như vậy, cho dù cô ấy mai danh ẩn tính, cũng đủ để thoải mái cả đời rồi.
Thẩm Lục không nói gì nữa, trực tiếp ngồi trên ghế sofa, nghiêng đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Ngoài kia mây trắng từng đám, nhìn thì cũng là cảnh đẹp.
Phùng Khả Hân rất biết điều mà tránh sang một bên, đem không gian để lại cho ông chủ Kim và Thẩm Lục.
Ông chủ Kim tự mình mở một chai rượu, cho Thẩm Lục rót một ly, cho mình rót một ly, chậm rãi từ tốn nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không đối xử tệ với cậu.”
Thẩm Lục nhìn cũng không nhìn ông ấy.
Ông chủ Kim tiếp tục nói: “Tôi biết cậu là một cao thủ hacker, chỉ cần cho cậu một chiếc điện thoại, cậu liền có thể làm rung chuyển cả thế giới.
Cho nên, về mặt này ít nhiều gì cậu cũng phải ủy khuất một chút.
Nhưng, cậu muốn cái gì, tôi sẽ đều cho cậu!”
Thẩm Lục không thể không chế giễu mà nhìn lấy ông chủ Kim.
Đầu óc tên này đều là phân hay sao?
Bản thân mình đã có công ty game.
Mình còn thiếu tiền sao?
Em gái mình là nhị thiếu phu nhân Hạ gia, mình còn thiếu địa vị danh lợi?
Nahn sắc của mình đã đạt đến đỉnh cao, còn thiếu người thích sao?
Chọc cười à?
Người đẹp trai tự luyến đó gọi là thanh cao.
Trông đã xấu mà còn muốn tự luyến gọi là bại não.
Ông chủ Kim thấy Thẩm Lục không lên tiếng, tiếp tục nói: “Cậu theo tên Sùng Minh đó có gì tốt? Mỗi ngày hắn ta sống như con chuột vậy, chỉ có thể sống ở nơi người ta không tìm tới.
Cậu theo tôi đến Malaysia, cậu có thể sống thật vui vẻ thật đường hoàng.”
Thẩm Lục lần nữa quả đoán, ông chủ Kim trước mặt này không chỉ bại não, hơn nữa còn khờ.
Khi ông chủ Kim vẫn đang ở trên máy bay cám dỗ Thẩm Lục, Hạ Nhật Ninh cùng Văn Nhất Phi và Phạm Thành Phạm Ly đã bí mật tới Malaysia.
Hạ Nhật Ninh thậm chí không kịp chào hỏi thủ tướng Malaysia, thì đã đem người xông thẳng vào ổ của ông chủ Kim.
ở Malaysia, ở ban Sabah, ông chủ Kim chính là chư hầu một vùng.
Đó là một trong những lý do tại sao trong buổi triễn lãm đá quý thành phố, Hạ Nhật Ninh lại thân thiết trao đổi với ông ấy.
Nhưng cho dù là chư hầu một vùng thì đã làm sao?
Chọc giận đế vương, chư hầu không chết ai chết?
Hạ Nhật Ninh trực tiếp đem theo đội ngũ của mình giết qua, đó là một vụ thảm sát khủng khiếp.
Tất cả thế lực của ông chủ Kim, trong vòng một ngày liền bị diệt tận gốc.
Có sự hỗ trợ kỹ thuật của Tiểu Thu và Tiểu Đông, quan hệ trực thuộc với ông chủ Kim không một ai thoát khỏi, tất cả đều bị loại bỏ.
Khi mà Hạ Nhật Ninh loại bỏ cứ điểm cuối cùng của ông chủ Kim, thủ tướng mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Thủ tướng liền gọi điện cho Hạ Nhật Ninh, hỏi thăm tình hình.
Hạ Nhật Ninh chỉ đơn giản nói một câu: “Không biết thủ tướng đại nhân ngài đối với nhiệm kỳ kế tiếp có hứng thú không?’
Một câu nói, liền đem câu hỏi của thủ tướng nghẹn lại.
Qua rất lâu, thủ tướng mới trả lời nói: “Thế Hạ tổng có kiến nghị gì?”
Hạ Nhật Ninh điềm đạm trả lời: “Nghe nói Malaysia xuất hiện phần tử hiếu chiến gây hại dân chúng như ông chủ Kim, nghiêm trọng uy hiếp đến sự an toàn của người dân.
Chính phủ Malaysia xem xét thực lực không đủ, không cách nào một đòn chí mạng, cho nên đặc biệt cầu cứu Hạ gia.
Hạ gia vì sự an nguy của cả châu Á, trượng nghĩa ra tay giúp đỡ chính phủ Malay bình chiến loạn, loại bỏ kẻ cầm đầu.
Thủ tướng cảm thấy thế nào?”
Những lời của Hạ Nhật Ninh vừa kiêu