Cách qua một lớp quần áo, Thẩm Hà chỉ có thể nhìn thấy một khúc phần eo săn chắc lộ ra của Sùng Minh
Những vết sẹo đầy trên người, nhưng cũng không đáng sợ lắm.
“Đúng đấy.” Sùng Minh nói: “có thể cháu còn chưa biết đâu? Sau đám cưới của bác cả cháu, chú và Thẩm Lục đã chia tay nhau rồi.”
“Á?” Thẩm Hà lần này đã thật sự kinh ngạc, kinh ngạc đến nỗi quên cả nỗi ấm ức của mình.
“Con đã gọi chú một tiếng mợ, thì chú cũng nói cho con biết, chuyện của chú với cậu cháu.” Sùng Minh không phải là người có khiếu nói, nhưng khi kể chuyện vẫn rất mạch lạc rõ ràng: “bốn năm trước, chú đã vô tình gặp cậu cháu.
Nói thật, trong tất cả những người chú từng gặp, cậu cháu là người thứ hai khiến chú chảy nước miếng.
Ừ, chú nói như vậy, cháu có lý giải được không?”
“Được ạ.” Thẩm Hà gật đầu: “đa số người bên cạnh cậu nhìn cậu đều chảy nước miếng, một nửa là lộ hẳn ra ngoài, một nửa thì âm thầm.”
Sùng Minh cười, nói tiếp: “đúng đấy, chú cũng là một trong những một nửa thành viên đó.
Bắt đầu từ lúc đó, chú đã thường xuyên để ý đến cậu cháu.
Nhưng trong lòng cậu cháu chỉ có mỗi mẹ cháu.
Lần nào đến tìm chú, đều là vì việc của mẹ cháu.
Lúc đó, chú rất không phục, vì chú tốt như vậy, sao cậu cháu lại không thích chú chứ? Sau đó chú cứ thế đâm đầu vào.”
Sùng Minh kể cho Thẩm Hà nghe, những chuyện mình và Thẩm Lục đã trải qua, anh chọn những chuyện có ý nghĩa và lược bớt những chuyện đẫm máu.
Thẩm Hà nghe đến nỗi máu sôi lên sùng sục.
Trời đất ơi, hóa ra người cậu đáng thương lại là một thanh niên cứng ướt át như vậy.
Hu hu hu, mợ thật là đáng thương quá.
“Cho nên, chú có thể hiểu tâm trạng của cháu!’ Sùng Minh nhấn mạnh câu nói này.
Thẩm Hà nghiêng đầu sang hỏi Sùng Minh: “vậy mợ ơi, khi cậu cháu nói chia tay với mợ, giây phút đó lòng mợ có đau không? Khi cháu biết cả thế giới đều lừa dối cháu, đến Mami và anh trai yêu thương cháu nhất cũng lừa dối cháu, lòng cháu đau lắm.”
“Đau chứ, sao lại không đau.” Sùng Minh đấm vào lồng ngực trả lời: “đau đến nỗi nghẹt thở.”
Vậy là, tên giết người không chớp mắt Sùng Minh và người vừa trải qua chuyện bị ‘bỏ rơi’ Thẩm Hà, đã lập tức tìm được tiếng nói chung, cứ thế thao thao bất tuyệt nói chuyện đến hơn một tiếng đồng hồ, đến khi quần áo đã phơi khô, chủ đề này vẫn còn chưa nói xong.
“Được rồi, nói xem cháu đã bị bắt cóc như thế nào đi.” Sùng Minh chuyển chủ đề, nói: “có người dám đến tận biệt thự Hạ gia để bắt cóc cháu, gan đúng là không vừa đâu đấy.”
Dù là đến anh đây cũng còn không dám đấy biết không!
Có người lại còn to gan hơn cả anh nữa, ừ, đúng là nhân tài đáng gườm đấy.
Nhất định anh sẽ phải đến xem tên kia sẽ chết như thế nào!
Cơ hội tốt như vậy, nhất định không thể bỏ qua được!
“Một bà già làm việc ở biệt thự Hạ gia, bà ta nói với cháu, cháu là đại tiểu thư Hạ gia.” Thẩm Hà cắn môi hỏi ngược lại Sùng Minh: “nếu năm đó họ đã chia tay nhau rồi, vậy sao bây giờ lại quay lại với nhau chứ?”
“Ô, chuyện của hai người họ! Nói ra thì dài dòng lắm.” Sùng Minh nói: “cháu mặc áo vào trước đi, chúng ta rời khỏi đây rồi nói tiếp.
Cháu có đói không? Chúng ta đi kiếm chút gì ăn đã.”
Thẩm Hà vẻ mặt ngơ ngác: “ở đây thì làm sao kiếm được đồ ăn? Ở đây chả có cái gì mà.
“Xem chú đi, sẽ không để cháu đói bụng đâu.” Sùng Minh lập tức cười lên.
Nếu nói về khả năng tìm kiếm đồ ăn, anh dám nhận thứ nhì, không ai dám nhận thứ hất.
Năm đó, đến thịt người anh còn ăn.
Thẩm Hà sau khi mặc xong quần áo, đã nhìn thấy Sùng Minh vén gấu quần lên, đi chân đất xuống sông, trên tay cầm một cái que gỗ nhọn đang bắt cá.
Sùng Minh không mặc áo, những cơ bắp trên người, đứng dưới nước khi ánh nắng lấp lánh chiếu lên, trông rất đẹp mắt.
Thẩm Hà cứ thế nhìn anh, trong đầu lóe lên tạo hình mới của nhân vật trong game
Trí tưởng tượng phong phú của gia đình này, đúng là hết thuốc chữa rồi.
Hiệu suất làm việc của Sùng Minh rất cao, chỉ mất mười mấy phút, đã bắt được mấy con cá, anh ném cá lên bờ.
Thẩm Hà cứ thế