Sùng Minh mở miệng, muốn hỏi cô bé tại sao lại không vui.
Nhưng một khi nghĩ đến có người ngoài, những lời dỗ con nít Sùng Minh làm sao cũng không nói ra được.
Sùng Minh dùng tay chọc lấy Thẩm Hà, đôi mắt to đẹp của Thẩm Hà, nhìn lấy Sùng Minh, không nói gì.
Sùng Minh vừa muốn mở miệng, thì thấy Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt như điên vậy mà đuổi tới.
Sùng Minh đầy vẻ bất ngờ.
Hắn ta cho rằng người đuổi theo phải là Hạ Nhật Ninh, lại chưa từng nghĩ qua là Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt.
Chuyện sau đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Thấy Thẩm Hà bình an vô sự trong lòng Sùng Minh, mắt của Vưu Tâm Nguyệt vui đến rơi lệ: “Bình an là tốt, bình an là tốt!”
Hạ Quốc Tường liền thông qua công cụ liên lạc liên hệ với những đội khác: “Sùng Minh và Thẩm Hà đã được tìm thấy, hai người họ bình an vô sự!”
Đội ngũ đang nóng ruột tìm kiếm, nghe được tin tốt này, liền hoan hô một tiếng!
Bây giờ chỉ còn lại Thẩm Thất và Lưu Nghĩa.
Thẩm Thất tốt xấu gì vẫn còn có tin tức, cô ấy giờ chắc đang trốn mấy dân làng kia.
Nhưng Lưu Nghĩa đâu?
Cô ấy đi đâu rồi?
Tại sao những người khác đều có tin tức, duy nhất cô ấy vẫn không có bất cứ tin gì?
Họ dùng máy dò sự sống ven lưu vực quen sông, không phát hiện thi thể hoặc bất cứ di vật nào.
Thế thì, cô ấy rốt cuộc đã đi đâu?
Đều nói sống phải thấy người chết phải thấy xác.
Tại sao Lưu Nghĩa lại như biến mất thế?
Cô ấy rốt cuộc đã đi đâu?
Văn Nhất Phi cả người hầu như sắp chìm trong trạng thái điên cuồng.
Phạm Thành Phạm Ly cứ ở bên cạnh an ủi anh ấy: “Tiểu Nghĩa chỉ thua Sùng Minh, sức mạnh cô ấy lớn như thế, lại linh hoạt thế kia, nhất định không sao!”
Hai tay Văn Nhất Phi bưng lấy mặt, dùng sức xoa mấy cái, một vẻ mệt mỏi và bất an: “Tớ biết, nhưng tớ cứ lo lắng.
Bây giờ đã qua 24 tiếng, những người khác đều đã có tung tích, tại sao cô ấy vẫn chút tin tức cũng không có? Các cậu nói, cô ấy có khi nào rơi vào quỹ đạo không gian gì đó mà biến mất không?”
Phạm Thành Phạm Ly đồng thời cạn lời nhìn Văn Nhất Phi, đồng thanh nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi chăng? Cậu gặp nhiều rồi sao?”
Văn Nhất Phi than nhẹ một tiếng: “Cả chuyện khủng khiếp nhất tớ cũng nghĩ qua.
Lỡ như cô ấy xuyên không đến thế giới khác thì phải làm sao? Nếu đến ngày tận thế, xem như chuyện tốt, với cái tính hiếu chiến của cô ấy, từng giây từng phút đều có thể trở thành nữ chiến thần.
Nhưng nếu như xuyên không đến hoàng cung cổ đại, thì phải làm sao? Với tính cách đó của cô ấy, có khi nào bị xử trảm không?”
Phạm Thành Phạm Ly đồng thời đứng dậy.
Văn Nhất Phi đã điên rồi!
Điên rồi!
Hai người họ thân là cậu chủ của công ty giải trí, vẫn chưa có được sức tưởng tượng ghê gớm như thế!
Cậu ta một công tử lăng nhăng, chẳng lẽ không phải nên tưởng tượng Lưu Nghĩa bị một cô gái xinh đẹp cứu giúp sao, sau đó người đẹp thích Lưu Nghĩa, sau đó cùng với cô ấy song túc song phi sao?
Ah nhổ!
Hình ảnh đều bị cậu ta làm thay đổi rồi!
Xuyên không cái nổi gì chứ!
Lúc này đây, bầu trời sắp mưa càng ngày càng rõ rệt, sắc mặt Văn Nhất Phi càng lo lắng, không nhịn được mà đứng dậy người, liền muốn xông ra ngoài.
Phạm Thành Phạm Ly dịnh lấy cậu ta: “Nhật Ninh nói rồi, chúng ta ba người đều phải ngồi ở đây ổn định chỉ huy cục diện! Tìm kiếm cứu hộ cứ giao cho họ! Nói cho cùng, họ chuyên nghiệp hơn chúng ta!”
“Nhưng tớ lo Lưu Nghĩa sau khi tỉnh dậy không thấy tớ sẽ buồn.” Văn Nhất Phi nói.
“Bỏ đi! Cô ấy thấy cậu thì càng buồn!” Phạm Thành nói: “Với tính công tử như cậu, chờ tìm được cô ấy, cậu còn có thể nhìn thấy cô ấy sao?”
Phạm Ly cũng nói: “Có lẽ cô ấy đang thoát hiểm còn phải vác theo gánh nặng như cậu! Cậu biết đánh nhau không đồng nghĩa cậu biết thoát hiểm!”
Lời của Phạm Thành Phạm Ly, khiến Văn Nhất Phi bình tĩnh trở lại: “Đúng đúng đúng, tớ không thể gây phiền phức cho cô ấy! Tớ cần ở đây đợi! Tớ phải tin tưởng cô ấy!”
Thấy Văn Nhất Phi bình thường rồi, Phạm Thành Phạm Ly mới tiếp tục liên hệ cùng Trình Thiên Cát: “Trời sắp đổ mưa, tình hình bên kia thế nào?”
Trình Thiên Cát vội trả lời nói: “Tôi đã