“Làm sao cái gì? Cứ trì hoãn đi!” Từ Vân Khê lập tức chuyển chủ đề nói: “Giải quyết vấn đề Tiểu Hà và Hạ Nhất Ninh trước hãy nói.
Tiểu Thất và Hạ Nhật Ninh đều đã nhớ lại rồi, hai đứa nó ban năm trước đã yêu chết đi sống lại, bây giờ càng đừng nói nữa, ai rời xa ai cũng không thể sống! Chúng ta có thể giương mắt nhìn hai đứa nó bị chia cách không? Không thể! Tiểu Hà là công chúa, Tiểu Thất cũng là công chúa mà!”
Lưu Vân gật đâu: “Đúng vậy, đúng vậy.”
“Vậy nên, hòa giải đi! Cố gắng hết sức hòa giải quan hệ của họ đi.” Từ Vân Khê vẫy tay, nho nhã nói: “Đừng mong việc này có thể giải quyết quá nhanh! Cứ từ từ đợi đi! Tiểu Thất và Hạ Nhật Ninh mất trí nhớ rồi còn có thể yêu đối phương lại từ đầu, cho nên việc này phải xem ý trời!”
Lưu Vân lập tức hùa theo nói: “Đúng đúng, tôi cũng có ý này.”
Nhìn thấy Lưu Vân không đi ngược lại ý kiến của mình, Từ Vân Khê nói: Được rồi, ăn cơm thôi, đói chết đi được.”
Thẩm Tử Dao bất lực gật đầu.
Hai người này!
Cả đời đều thích Hạ gia!
Bên này Thẩm Tử Dao ăn cơn với Từ Vân Khê và Lưu Vân, bên kia ông chủ Nhạc làm hết trách nhiệm giúp Thẩm Tử Dao giám sát việc ba trí triển lãm tranh.
Vừa mới chỉ huy công nhân điều chỉnh xong vị trí điện thoại của ông chủ Nhạc liền vang lên.
Ông chủ Nhạc nhìn số điện thoại vốn dĩ muốn không nghe nhưng nghĩ thế nào vẫn nghe điện thoại.
Điện thoại vừa kết nói liền có giọng nói nóng nảy chuyền đến từ bên kia: “Ba, rốt cuộc ba và Thẩm Tử Dao thế nào rồi? Hai người bao giờ thì kết hôn? Mấy đứa bọn con còn muốn đến nhà nhận họ hàng đây.”
Ông chủ Nhạc phiền não một lát rồi trả lời ngay sau đó: “Việc của ba các con đừng quan tâm nữa.”
“Ba! Ba nói gì vậy?” Có người cướp điện thoại, cao giọng nói: “Bọn con cũng chỉ quan tâm đến ba thôi! Nếu không thì bọn con có thể sốt ruột hỏi như vậy không? Ba đã chừng này tuổi rồi, đã đến lúc tìm một người tốt để bầu bạn nửa đời sau rồi.”
Ông chủ Nhạc vẫn nói như vậy, đối phương lại cao giọng nói: “Bô! Lẽ nào ba đã quên mẹ chết thế nào rồi sao? Lời ba hứa với mẹ năm đó ba đã quên rồi sao? Ba đã hứa với mẹ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bọn con!”
Ông chủ Nhạc nghe các con nhắc đến người vợ đã mất, ánh mắt liền tối lại: “Được rồi, việc của ba các con đừng hỏi nữa.”
Lúc này lại có người cướp điện thoại: “Ba, ba đừng nghe họ nói bừa.
Con người dì Tử Dao rất tốt, con thật sự rất thích dì ấy.
Nhưng, hai người lúc nào kết hôn cũng được, không cần vội đâu.
Hơn nữa chúng con hi vọng lúc về già bên cạnh ba có người bầu bạn, tuyệt đối không phải vì muốn dựa vào Thẩm gia và Hạ gia.
Ba đừng hiểu nhầm, mấy đứa bọn con không có ý này đâu.”
Ông chủ Nhạc thở dài một tiếng: “Được rồi, đừng nói nữa, ba còn đang bận việc, để sau hãy nói đi.”
Ông chủ Nhạc gác máy, khẽ than một tiếng, ông nhìn hình bóng các công nhân đang bận rộn, ánh mắt nhất thời ngẩn ngơ.
Lão Nhạc là lãnh đạo của một công ty quảng cáo, cũng coi như có chút tài sản.
Đương nhiên, không thể so với Hạ Nhật Ninh gì đó, cũng không thể so với Thẩm gia, nhưng tài sản trên mấy chục tỷ là vẫn có.
Ở nơi nhỏ như vậy đã là rất khả quan rồi.
Người vợ đã mất của ông chủ Nhạc mười mấy năm trước vì cứu ông mà đã đẩy ông ra khỏi chiếc xe chạy nhanh như vậy và bị nó tông vào chưa được bao lâu liền qua đời.
Khi vợ ông mất có kéo tay Lão Nhạc bà muốn ông đồng ý nhất định phải đối xử tốt với mấy đứa con nếu không bà chết không nhắm mắt.
Nhìn thấy ánh mắt khẩn thiết của người vợ đã mất Lão Nhạc trịnh trọng thề nhất định sẽ đối xử tốt với bọn trẻ.
Bọn trẻ chưa trưởng thành ông sẽ không tái hôn!
Nghe thấy lời thề của Lão Nhạc lúc này vợ cũ của ông mới nhắm mắt rời xa thế giới này.
Từ đó Lão Nhạc luôn tuân thủ lời hứa với vợ cũ thật sự không tái hôn, một lòng nuôi dưỡng các con trưởng thành.
Ba đứa con, hai đứa con gái, một