“Tôi thay Tiểu Hà cảm ơn anh.” Hạ Nhật Ninh cũng không khách sáo, đưa tay ra nhận luôn.
“Coi như tôi bị cả nhà anh hạ gục đi.” Sùng Minh bức bối vò những sợi tóc trên đầu, rồi đứng dậy, nói: “được rồi, tôi không giữ anh nữa.”
Hạ Nhật Ninh cũng không nhiều lời, cầm viên kim cương xanh da trời lên, vẫy tay chào: “tôi sẽ nói với Tiểu Hà, đây là quà của mợ con tặng.”
Mặt Sùng Minh cứng đơ luôn.
Hạ Nhật Ninh cười hà hà, quay người đi luôn.
Ánh mắt Sùng Minh đột nhiên trở nên mềm mại, anh nhìn theo bóng dáng Hạ Nhật Ninh, rồi tự lẩm bẩm trong miệng: “tên này như vậy tức là thừa nhận mình sao?”
Thẩm gia lúc này, tràn ngập tiếng cười.
Dù sao thì tuổi Thẩm lão phu nhận cũng đã cao, cụ chơi một lúc đã cảm thấy buồn ngủ, liền quay về phòng nghỉ ngơi.
Thẩm Hà và Thẩm Duệ chạy khắp nhà, chơi với mọi người rất vui.
Một lúc sau, Thẩm Tử Dao, Thẩm Lục và Thẩm Thất về đến nhà.
Thẩm Hà tinh mắt, vừa nhìn thấy Thẩm Lục, đã chạy ngay ra, kéo lấy ngón tay Thẩm Lục: “cậu ơi cậu ơi, cậu ra đây, con có chuyện muốn nói với cậu!”
Thẩm Lục thấy hơi lạ, anh cúi người xuống: “bảo bối Tiểu Hà có chuyện gì muốn nói với cậu đây?”
“Chuyện này chúng ta nói nhỏ thôi nha, đi nào đi nào.” Thẩm Hà vẫy cánh tay nhỏ bé, cứ thế kéo Thẩm Lục rời đi.
Hai cậu cháu đi đến góc nha, Thẩm Hà cúi cái đầu nhỏ xuống hỏi: “cậu ơi, mợ đâu rồi?”
Thẩm Lục hơi đơ người, sau một lúc phản ứng ngay, Thẩm Hà đang hỏi Sùng Minh.
Thật ra Thẩm Lục cũng không hiểu, Sùng Minh sau khi cứu Thẩm Hà, vì sao lại đột nhiên mất tích.
Nếu với tính cách của anh ta trước đây, sẽ đến kể công ngay lập tức.
Nhưng lần này thì không, mà lại mất tích luôn là sao?
Có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Mắt Thẩm Lục hơi mơ hồ, sau đó trả lời: “chắc anh ta có việc bận.”
Thẩm Hà cắn môi nói: “nhưng con đã chuẩn bị một món quà cho mợ rồi, không tìm được mợ, con tặng kiểu gì đây?’
Thẩm Lục không khỏi hiếu kỳ: “con chuẩn bị quà gì đấy? Có thể cho cậu xem được không?”
Thẩm Hà gật đầu thật mạnh, sau đó cẩn thận lấy ra từ sau lưng một cái hộp rất xinh xắn, con mở hộp ra, trong đó là một đất nặn hình người.
Một người đàn ông to cao lực lượng ôm một cô bé nhỏ, cô bé đang khóc, người đàn ông đang dỗ dành con.
Tuy hình đất nặn này không được giống lắm, nhưng nhân vật này và cảnh tượng này lại rất quen thuộc.
Thẩm Lục cười ồ lên, anh dường như có thể tưởng tượng ngay ra cảnh Sùng Minh dỗ dành trẻ con.
Không được tận mắt chứng kiến cảnh này, thật là đáng tiếc quá!
“Cậu ơi cậu có thể tặng món quà này cho mợ giúp con không?” Thẩm Hà lắc lư cái đầu nhỏ, vẻ mặt rất đáng yêu nhìn Thẩm Lục: “mợ sẽ thích món quà này chứ?”
“Đây là món quà tết Tiểu Hà tặng cho anh ta sao?” Thẩm Lục cười hỏi.
“Vâng.” Thẩm Hà gật đầu thật mạnh: “Tiểu Hà đã chuẩn bị quà cho tất cả mọi người rồi!”
“Được cậu sẽ chuyển giúp con.” Thẩm Lục không kìm nổi hỏi: “thế Hạ Nhật Ninh có quà không?”
Thẩm Hà lập tức tỏ ra như đang có sự giằng co trong lòng, đôi mặt to đẹp cứ thế đảo qua đảo lại, đôi tay nhỏ kéo qua kéo lại chân váy.
“Xem ra là không có rồi.” Thẩm Lục cố tình nói: “vậy thì cậu không tặng hộ nữa.”
Thẩm Lục đứng dậy, giả vờ muốn rời đi.
Quả thật, anh mới bước được một bước, đã bị bàn tay nhỏ bé của Thẩm Hà kéo lấy ống quần.
“Có rồi.” Thẩm Hà suy nghĩ một lúc, sau đó lấy một cái hộp nhỏ từ trong ba lô đang đeo sau lưng ra.
Thẩm Lục cố tình hỏi con: “đây là cái gì đấy? Cậu mở ra được không?’
“Không được đâu.” Vẻ vui mừng so với món quà của Sùng Minh, món quà này, có vẻ khiến Thẩm Hà thấy hơi ngại và bất an.
Thẩm Lục cũng không hỏi con nữa, anh cúi xuống sờ