Tuy rằng bên Châu Phi không đón đêm giao thừa như Việt Nam, nhưng hai người vẫn có một tiệc chúc mừng nho nhỏ.
Mạc đại ca và El đang uống rượu, ngắm nhìn đêm xuân chuyển giao thì bên ngoài bỗng có người gõ cửa bước vào.
“Chị dâu, nghe nói chị là nhà khảo cổ học? Tôi vừa mới tìm được một thứ, chị xem thử đây là cái gì?” Một chàng trai da trắng tùy tiện bước vào, đặt trước mặt El một chiếc hộp nhỏ, nói: “Trên này đều là chữ Việt Nam! Tôi xem mà không hiểu gì cả.”
Mạc đại ca mỉm cười: “Coi như cậu tìm đúng người rồi, thứ này ở đâu ra vậy?”
Chàng trai da trắng đáp: “Lúc làm nhiệm vụ, thuận tay mang về.”
El lập tức đứng lên, quan sát tỉ mỉ phía bên ngoài, sau đó đeo bao tay vào, sau khi kiểm tra bên ngoài một cách cẩn thận, cô mới mở chiếc hộp ra.
El thuận miệng hỏi: “Làm nhiệm vụ ở đâu vậy?”
“Nhận một nhiệm vụ ám sát.” Chàng trai da trắng đứng thẳng vai nói: “Sau khi giết, phát hiện người này đã chết nhưng tay vẫn ôm chặt chiếc hộp này không buông.
Nhiệm vụ của chúng tôi chỉ là giết người, không phải lấy đồ, cho nên tôi mới thuận tay mang về.
Tôi xem mãi nhưng không hiểu, đoán là chị dâu hiểu rõ cái này nhất nên mang qua đây cho chị.”
El mỉm cười: “Đây chính là đồ cổ! Cho tôi thật ư?”
Chàng trai da trắng phất tay nói: “Hôm khác bảo Mạc đại ca trả cho tôi một ít phí hao tổn sức lực là được rồi.
Kiểu người như chúng tôi, cũng không tiện ra tay.
Hai người nói chuyện đi, tôi đi trước đây!”
Sau khi tiễn chàng trai da trắng đi, El đeo kính mắt, cẩn thận từng chút một nói: “Thời đại của chiếc hộp này khoảng chừng trong thời Tây Hán, nhưng ổ khóa lại của thời Đường Tống.
Hiển nhiên đã bị đổi khóa rồi, bảo vệ rất tốt, chắc là được truyền qua nhiều đời.”
Mạc đại ca mỉm cười: “Vừa nhắc đến chuyên ngành của em, thì hai mắt em đã sáng cả lên rồi!”
El cũng cười theo: “Đúng vậy, suốt đời em theo đuổi chính là cái này.
Nào, để chúng ta xem xem, rốt cuộc là bảo bối gì nào.”
Mở chiếc hộp ra, bên trong xuất hiện một bộ thư tịch đã được bảo vệ đặc biệt.
El thận trọng lấy thư tịch ra, lật qua một lượt, lập tức nói: “Quyển sách này, em phải nghiên cứu kĩ mới được.
Chữ viết phía trên quá lâu đời rồi.”
Mạc đại ca cũng hứng thú: “Chữ viết của thời nào vậy, lại có thể khiến em đột nhiên không phân biệt ra được?”
El không ngoảnh đầu, đáp: “Nhận định bước đầu là văn tự hình vẽ của Thương Châu.
Tuy trong nước có trình độ phân biệt rõ văn tự Thương Châu nhất định, nhưng vẫn còn tồn tại vùng điểm mù.
Hơn nữa ý của các câu khi nối liền chúng lại với nhau cũng không giống với ý nghĩa của từ ngữ ngày nay.
Em cần phải tìm thầy giáo của em nhờ giúp đỡ, cùng nhau phiên dịch.
Được rồi, không ăn cơm với anh nữa, em liên hệ với thầy của em trước đây.”
“Được.” Mạc đại ca mỉm cười gật đầu: “Cần giúp đỡ ở đâu thì em cứ bảo anh nhé.”
“Em nghĩ, không giúp được gì đâu.
Nhưng vẫn phải cảm ơn anh.” El mỉm cười xinh đẹp.
El trẻ hơn hai mươi tuổi, hiện tại bà ấy đúng là có khuôn mặt xinh đẹp, tràn đầy tự tin.
Mạc đại ca nhịn không được mà cong cong mày.
El vẫn luôn thuộc trường phái hành động, liên hệ với thầy giáo của mình ngay tức thì, sau đó chụp ảnh gửi qua, hai người cùng nhau nghiên cứu nội dung của bộ sách cổ này.
Qua sự cố gắng của hai người, cũng bởi kiến thức của hai người họ rất phong phú.
Nên hai người họ có thể phiên dịch được những dòng chữ này rồi!
Sau khi El xem xong bản dịch này, cả người hít một hơi khí lạnh!
Thứ mà quyển sách này kể lại chính là một câu chuyện thần thoại.
Mà câu chuyện thần thoại này lại liên quan tới lăng mộ của Đại đế và Thất tiên tử.
Đối với lăng mộ này El quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa.
Bốn năm trước, chính bà đã tác động vào sự xuất hiện của đồ đồng đen.
Cũng bởi bà, Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh mới xảy ra vô số chuyện trong lăng mộ, cũng vì vậy mới mất đi trí nhớ, chia lìa trong nhiều năm như vậy.
Bốn năm xa cách, tại sao tài liệu liên quan tới lăng mộ lại xuất hiện lần nữa chứ?
Chẳng lẽ đây là ý trời ư?
Xem xong câu chuyện thần thoại này, El suy nghĩ ngổn ngang trăm mối,