Phần lớn đều là những người bình thường, gặp phải chuyện như thế này, phản ứng đầu tiên chính là hoảng sợ, sau đó liền như chim sợ cành cong vậy, trốn trong phòng không dám đi ra.
Dù sao ở đây chỉ cần có tiền, còn thể kêu nhân viên phục vụ giao thức ăn đến tận phòng.
Chỉ cần chấp nhận chỉ cần chịu nổi sự hiu quạnh, ở trong phòng cho đến nước cạn đá mòn cũng không ai hỏi tới.
Hơn nữa, mọi người đến đây, vốn dĩ là để giải trí nghỉ mát.
Do đó, mọi người cũng không cảm thấy việc ở mãi trong phòng có gì không tốt.
Thế nhưng cũng có những phòng không chịu nổi!
Những người này có thể xem là thuộc nhóm người gan to, cho dù sáng nay liên tiếp xảy ra hai vụ án mạng, họ vẫn cảm thấy chuyện này không liên quan gì đến họ, vẫn cứ như thường nên chơi chơi nên ăn ăn nên uống uống.
Có một đội nhiếp ảnh thế này, chính là thuộc loại to gan.
Sau khi xảy ra vụ án mạng, vẫn vác theo thiết bị chụp hình chuẩn bị đi ra ngoài chụp cảnh tự nhiên.
Tuy rằng ở đây cảnh tự nhiên chụp lên rất đẹp, người xưa đều nói: Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên.
Cảnh sắc này lên hình, đúng thật là rất đẹp.
Cho nên đám nhà nhiếp ảnh này mạo hiểm cả tính mạng để đi chụp hình.
Tiểu Thu đi trong hành lang không ngừng hiệu chỉnh thiết bị trong tay, Tiểu Đông bên cạnh không ngừng gõ lấy bàn phím, vừa gõ vừa nói: “Như thế nào? Hiệu chỉnh sao rồi?”
Tiểu Thu đầu cũng không ngước trả lời nói: “Cứ cảm thấy thời tiết này không đúng lắm!”
Tiểu Đông gật đầu: “Tớ cũng cảm thấy thế.”
Hai người đều nhìn lấy đối phương, tuy rằng lời phía sau không nói ra, nhưng nhiều năm ăn ý và phối hợp, đều đã đoán được đối phương muốn nói gì.
Thị trấn suối nước nóng này sợ là sắp không yên bình.
“Chuẩn bị một chút.” Tiểu Thu im lặng một lúc, nói với Tiểu Đông: “Tớ đi nói với Tiểu Xuân.”
“Được.” Tiểu Đông gật đầu, tiếp tục gõ lấy máy tính bảng trong tay.
Tiểu Thu quay người liền gọi cho Tiểu Xuân: “Tiểu Xuân, bên đây sợ là mưa gió sắp đến.
Mau làm chút chuẩn bị.”
“Biết rồi.” Tiểu Xuân liền hiểu ý của Tiểu Thu, vội nói tiếp: “Mấy hôm nay, thời tiết bên này có phải có sự thay đổi?”
“Trên lý thuyết khả năng này rất lớn.” Tiểu Thu thận trọng suy nghĩ một lúc, nói: “Tổng tài lần này chỉ đem theo bốn người chúng ta, chúng ta phải bảo vệ thật tốt tổng tài và thiếu phu nhân.”
“Hiểu rõ.” Sau khi Tiểu Xuân cúp máy, liền bắt đầu điều độ.
Vừa gọi điện xong với Tiểu Xuân, Tiểu Đông đột nhiên kêu lên: “Tiểu Thu! Nhanh đi thông báo với tổng tài, thị trấn suối nước nóng trong 8 tiếng đồng hồ sau, sẽ đón đến một trận bão!”
“Cái gì?” Tiểu Thu liền kinh ngạc: “Tại sao lại có thể?”
“Cậu xem!” Tiểu Thu liền gõ lấy bàn phím, màn hình máy tính liền hiện lên bản đồ khí tượng.
Tiểu Thu xâm nhập vào vệ tinh không gian, lấy được bản đồ hình ảnh toàn diện nhất.
Tiểu Thu chăm chú nhìn, cả khu vưc mà thị trấn suối nước nóng nằm trên đó đều bị một lớp mây mù che phủ.
Một luồng không khí lạnh mạnh sẽ thổi từ tây bắc sang.
Cùng với lớp mây chạm nhau, thì sẽ hình thành nên thời tiết khắc nghiệt.
Thị trấn suối nước nóng vốn dĩ nằm ở phần bụng của khu vực hoang sơ chưa được khia thác này, hơn nữa thời tiết ở đây lại nắng mưa thất thường.
Nếu như gặp phải thời tiết khắc nghiệt, thế thì đồng nghĩa với việc ở đây sẽ mất liên lạc với thế giới bên ngoài.
Nghĩ đến điểm này, Tiểu Thu không thể nào bình tĩnh được nữa, liền đi báo cáo tình hình với Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh đang cùng với Văn Nhất Phi nói chuyện trong phòng, sau khi nghe Tiểu Thu báo cáo xong, mắt phượng liền híp lại, nói: “Thú vị, đây cũng trùng hợp quá.
Tớ chính là hiếu kỳ, đối phương rốt cuốc nhắm vào ai.”
Văn Nhất Phi chỉ lấy Hạ Nhật Ninh rồi chỉ lấy bản thân: “Không thể nào là chúng ta chứ?”
Hạ Nhật Ninh lắc đầu: “Không, không phải chúng ta.
Nói đúng hơn, không phải nhắm vào cậu và tớ.”
Văn Nhất Phi khẽ nhíu mày: “Thế thì nhắm vào ai?”
“Nếu như là nhắm vào cậu và tớ, thế thì người bị giết, nên là người bên cạnh chúng ta.
Chứ không phải đôi vợ chồng xui xẻo kia.” Khóe môi Hạ Nhật Ninh khẽ nhếch: “Cho nên tớ mới nói, chuyện này, chúng ta nên đứng ngoài cuộc, không nên lo chuyện bao đồng là được.
Nói cho cùng, Tiểu Thất và mẹ nuôi không có sức chiến đấu, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, chúng ta được không bằng mất.”
Văn Nhất Phi gật đầu: “Đúng thế,