“Nghe nói tối qua lại có người mất tích?” Thẩm Thất đi tới phía Hạ Nhật Ninh, chủ động giang tay ôm lấy eo Hạ Nhật Ninh: “Nhật Ninh, có phải anh đang có chuyện gì giấu em không?”
“Tại sao em lại hỏi vậy?” Hạ Nhật Ninh hỏi ngược Thẩm Thất.
“Do anh cảm thấy em vô dụng, sẽ liên lụy tới em, cho nên cái gì cũng không muốn nói với em ư?” Thẩm Thất tiếp tục hỏi.
“Đừng nghĩ nhiều.” Hạ Nhật Ninh đưa tay nhéo nhẹ lên chóp mũi Thẩm Thất: “Chỉ lo nghĩ tầm bậy không.”
Hai khóe miệng Tiểu Xuân cong lên và lặng lẽ quay người ra ngoài, để lại khoảng không gian cho Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất.
“Nhật Ninh, anh có phải đã biết được chuyện gì rồi?” Thẩm Thất hỏi cho ra lẽ.
Hạ Nhật Ninh nháy đôi mắt phụng: “Em thấy sao?”
“Anh luôn nắm bắt tin tức rất nhạy bén, em không tin anh cái gì cũng không biết.” Thẩm Thất trả lời chắc chắn.
“Ha ha ha.” Hạ Nhật cười phá lên, đưa tay nhéo mũi Thẩm Thất, nói: “Người hiểu anh nhất, đúng chỉ có mình vợ yêu của anh.”
Thẩm Thất không nhận tình của anh ấy, nói rằng: “Đừng có đánh trống lảng, nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
Hạ nhật Ninh than thở: “Anh vốn không muốn lôi em vào cuộc.
Em chỉ cần bình an, đợi bão tuyết ngưng lại là được rồi, có anh ở đây thì không ai có thể làm hại em hết.”
“Nhưng em cần nghe lời nói thật.” Thẩm Thất vẫn cố chấp nói.
“Được rồi” Hạ nhật Ninh than thở một tiếng
Người vợ yêu dấu quá thông minh, có đôi lúc không biết có phải chuyện tốt không đây!
Hạ Nhật Ninh kéo tay Thẩm Thất, đi tới ghế sofa ngồi, tự tay lột vỏ trái cây cho Thẩm Thất, và đưa vào trong tay Thẩm Thất, rồi mới nói rằng: “Anh biết một chút sự việc.
Nhưng mà, còn nhiều điều khác,
thì trước mắt chỉ là suy đoán mò, vì không có nhiều bằng chứng trong tay.”
Thẩm Thất gật đầu: “Những người đó tại sao lại mất tích? Có phải do con người làm không?”
Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Đúng vậy, một năm qua có thể chắc chắn được.
Là do con người làm.”
Thẩm Thất bỗng cảm thấy buồn bã: “Tại sao? Do thù địch ư?”
“Hoàn toàn trái ngược.” Hạ Nhật Ninh lắc đầu đáp lại: “Thay vào đó, nó có nguồn gốc sâu xa hơ.”
Thẩm Thất ngay tức khắc nhìn sang Hạ Nhật Ninh với vẻ mặt mù mịt, không hiểu ý Hạ Nhật Ninh.
Gương mặt tuấn tú tuyệt đẹp của Hạ Nhật Ninh dưới màn tuyết trắng ngần, càng làm nổi rõ hơn những đường nét gợi cảm trên khuôn mặt anh ấy đẹp đến mê hồn.
Nếu không phải ánh mắt ngập tràn tình cảm, Thẩm Thất cũng tưởng rằng anh ấy là đại đế trong cổ mộ.
“Bắt đầu từ hôm qua, tổng cộng đã có 6 người chết.
Vợ chồng Mã Khởi Dân, ba người trong đoàn chụp hình, một người mất tích do tối qua chạy ra ngoài.” Hạ Nhật Ninh kể cho Thẩm Thất nghe từng người một.
Thẩm Thất gật đầu: “Ừ.”
“Những người này nhìn có vẻ như không có bất kỳ liên hệ, nhưng, thực chất họ đều quen biết nhau.” Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói.
“Á?” Thẩm Thất cảm thấy não của mình không đủ sử dụng.
Mã Khởi Dân đi theo chung trong đội ngũ của Từ Vân Khê đến nghỉ mát ở đây, Vợ của Mã Khởi Dân là sau đó mới theo tới.
Ba người trong đoàn chụp hình là đi tới đây chụp hình, chứ không phải tới nghỉ mát.
Còn về người tối hôm qua đột ngột đi ra ngoài và bị mất tích, thì không biết rõ người đó tới đây làm gì.
Vấn đề là, họ rốt cuộc có mối quan hệ gì?
“Tiểu Thất, em biết hôm qua Tiểu Hạ có phát hiện gì không?” Hạ Nhật Ninh hỏi Thẩm Thất với chủ để khác.
Thẩm Thất lắc đầu.
“Hôm qua sau khi vợ Mã Khởi Dân bị giết, anh đã kêu Tiểu Hạ đi điều tra một chút, đồng thời điều tra vết thương trên người Mã Khởi Dân và vợ anh ta, và lấy ngọn tóc và máu của họ để giao cho Tiểu Xuân đi làm xét nghiệm.
Nguyên nhân cái chết của hai người họ đều giống nhau, đều bị chết do ngạt khí trong phổi.” Hạ Nhật Ninh giải thích: “Và nguyên nhân trực tiếp dẫn đến phổi bị ngạt, là do họ đã bị người ta đầu độc.”
“Á?” Thẩm Thất hét nhỏ với giọng kinh ngạc: “Đầu độc! Sao có thể!”
“Thi thể của ba nhân viên đoàn chụp hình bị mất tích vẫn còn chưa tìm thấy, cho nên không cách nào kết luận được họ rốt cuộc chết ra sao.
Còn cái người tối qua chạy ra ngoài, tới giờ vẫn chưa có tung tích, cũng không tìm được nguyên nhân cái chết.
Nhưng mà anh đã kêu Tiểu Thu đi lục soát thân phận của mấy người họ và khi đối chiếu, thì phát hiện được một chuyện.” Hạ Nhật Ninh liền quay người lấy một văn kiện từ trên bàn, đẩy về phía Thẩm Thất, bảo: