“Ừ, đúng á.” Vạn Nhất Phi tâm trí càng lúc càng rối loạn.
Vợ chưa cưới mới tắm xong, ăn mặc tùy tiện, đơn giản mà chạy tới phòng của mình, hỏi thử có bất kỳ người đàn ông nào có thể nhịn nổi chứ!
Huống chi, Vạn Nhất Phi đã ham muốn Lưu Nghĩa từ rất rất rất lâu rồi.
“Vẫn cảm thấy Tiểu Xuân Tiểu Hạ như có gì đó che giấu nhiều điều.” Đầu óc Lưu Nghĩa bắt đầu căng thẳng: “Anh nói, là chuyện gì chứ?”
Nói hết câu này, Lưu Nghĩa bỗng quay đầu lại.
Không ngờ vừa mới ngoảnh mặt đi, thì đập vào trong mắt là ánh mắt sâu thẳm của Vạn Nhất Phi.
Lưu Nghĩa tức khắc muốn tránh qua một bên.
Thế nhưng cô ấy chưa kịp né tránh, đôi tay trên eo cô trong nháy mắt dùng sức đẩy cô ấy kéo gần tới mấy phân.
“Nhất Phi, anh.” Lưu Nghĩa nói chưa hết câu, Vạn Nhất Phi đã cúi người hôn lên môi cô ấy, khiến cho những lời muốn nói đều nuốt vào trong bụng.
Não của Lưu Nghĩa bỗng chốc trở thành một màn trắng, thậm chí cũng quên đẩy Vạn Nhất Phi ra.
Nụ hôn này của Vạn Nhất Phi vừa nồng cháy vừa sâu đậm hơn những nụ hôn lúc trước.
Nhịp điệu dịu dàng như vậy, khiến người ta khó mà từ chối.
Hơn nữa, hiện giờ Vạn Nhất Phi và Lưu Nghĩa đã là đôi tình nhân được công khai.
Thế thì cần chống cự gì nữa?
Lưu Nghĩa ngượng ngùng trao lại nụ hôn, hành động này khiến cho Vạn Nhất Phi vui mừng khôn xiết tới tận đáy lòng.
Sự gan dạ của anh ấy càng trở nên lớn hơn, ngón tay khiêu nhẹ lên khuy áo của Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa, cho anh đi, anh đã chịu đựng lâu lắm rồi, anh sắp nhịn không nổi rồi.”
Lưu Nghĩa úp mở đáp lại, Vạn Nhất Phi không nghe rõ cô ấy nói gì, nhưng anh ấy thật sự là không nhịn kịp tới nỗi ngay tức khắc bồng lấy Lưu Nghĩa đi vào phòng ngủ.
Ờ, đúng, lại là một khắc cảnh xuân tươi đẹp.
Dù gì ngoài kia tuyết đang rơi, cái gì cũng không làm được, thì làm những chuyện có ý nghĩa hơn vậy.
Trong lúc hai cặp đôi thanh niên trẻ tuổi đang làm chuyện ý nghĩa thì Lưu Vân cũng không nhàn rỗi.
Mấy đứa trẻ đang yêu đương, thì ông ấy cũng cần yêu đương chứ!
Từ Vân Khê tập xong yoga, kiên trì tắm rửa xong, thì thay cái áo bông lớn do Thẩm Thất đưa mặc vào trên người.
Vẫn là chiếc áo này mặc lên thấy ấm áp hơn.
Nhìn thấy Lưu Vân ân cần đưa ly nước nóng cho cô, Từ Vân Khê lần này không có từ chối, nhận lấy ly nước, nhấp từng ngụm nhỏ.
Lưu Vân ngồi đối diện với Từ Vân Khê, chủ động mở miệng nói: “ Sáng sớm hôm nay anh đã đi coi dấu tích của người bị mất tích đó.
Có thể khẳng định là do người làm.
Nếu anh ta muốn rời khỏi, thì không thể nào không đem theo chứng minh chứng nhân dân đi.
Hung thủ không có dấu tích xóa bỏ, dễ nhận thấy đây là muốn gõ đánh người nào đó.
Sự chú ý của Từ Văn Khê quả nhiên bị câu nói của Lưu Vân thu hút: “Thế sau đó?”
“Hung thủ rất xảo quyệt, dù để lại vết tích, nhưng vẫn che giấu đuôi của mình rất kỹ càng.”
Lưu Vân nhìn thấy Từ Văn Khê không ngừng xoa tay, lập tức kéo tay Từ Văn Khê qua đặt vào lòng bàn tay của mình để truyền hơi ấm.
Từ Vân Khê vùng vẫy mấy hồi, cũng không giật ra được, vì vậy mà tuân theo ông ấy.
Lưu Vân cảm thấy hài lòng nắm lấy bàn tay vợ yêu của mình, tiếp tục nói: “Trận bão tuyết này chắc cũng sẽ kéo dài tới hai ba ngày.
Tương lai trong một tuần nay, chúng ta cũng không còn cách nào rời khỏi.
Máy bay không thể cất cánh và hạ cánh bình thường, toàn bộ đường băng đều bị phủ kín, muốn quét dọn sạch sẽ, cũng không phải là điều đơn giản.
Hơn nữa, dường như còn có điều tệ hại sắp xảy ra.”
“Là điều gì?” Trong lòng của Từ Vân Khê có chút nơm nớp lo sợ.
“Hôm qua anh đi mua sắm một chút thức ăn và nước.
Lúc đó, tất cả mọi người còn chưa ý thức được gì cả, thế nhưng cho đến hôm nay lúc anh lại đi mua sắm tiếp, thì siêu thị đã bị mọi người dọn sạch hết.
Dễ nhận thấy, bọn họ đều đã hiểu rõ.
Nếu bị kẹt ở đây thì chỉ có nước và thức ăn là quan trọng nhất.”
Từ Vân Khê quả nhiên gương mặt hiện