Tiểu Xuân nhìn về cô bé phía xa, trả lời Thẩm Thất: “Cô chủ, tôi có thể hiểu tâm trạng của cô.
Nhưng tỉ lệ tử vong của người mắc bệnh máu trắng rất lớn.
Cấy ghép tủy là phương pháp chữa bệnh tốt nhất ở thời điểm hiện tại, nhưng cũng không phải sẽ chữa được.
Một khi thất bại thì vô phương cứu chữa.”
Lòng Thẩm Thất càng thêm nặng nề.
“Vậy chúng ta có thể về sớm hơn không?” Thẩm Thất không thể gượng nổi nữa: “Nhìn đứa bé chịu khổ, tôi cảm thấy rất buồn lòng.”
Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng kéo tay Thẩm Thất nói: “Tiểu Thất, bọn anh cũng muốn quay về nhưng bây giờ thì không được.
Máy bay của chúng ta không chở được nhiều người như vậy.
Anh đã liên lạc với cảnh sát địa phương rồi, bọn họ và quân đội sẽ cùng qua đây cứu chúng ta.
Tiểu Thất, cố kiên trì thêm một ngày nữa thôi.
Ngày mai là họ đến rồi.”
Thẩm Thất lặng lẽ gật đầu: “Em biết rồi.”
Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Thất, cụp xuống mắt phượng, không ai đoán được tâm trạng lúc này của anh.
Thẩm Thất âm thầm cầu khẩn.
Hi vọng ngày mai khi mặt trời lên có thể rời khỏi nơi chết tiệt này.
Cũng mong kẻ đứng sau chuyện này còn chút lòng nhân từ, tha cho mấy đứa bé đáng thương kia.
Màn đêm lại buông xuống.
Thẩm Thất bưng bát cháo, đưa cho cô bé.
Mẹ cô bé không ngừng cảm ơn Thẩm Thất.
Thẩm Thất chỉ cười cười, lắc đầu không nói.
Cô bé cũng rất thích Thẩm Thất, kéo tay cô nói: “Con cảm ơn dì! Dì vừa xinh đẹp lại hiền lành.
Ông trời nhất định sẽ phù hộ cho dì!”
“Cảm ơn con! Ông trời sẽ phù hộ cho chúng ta! Ăn no xong nhớ nghỉ ngơi sớm.
Ngày mai, chúng ta có thể rời khỏi chỗ này.” Thẩm Thất an ủi cô bé.
Cô bé vui vẻ gật đầu: “Dì ơi, lời dì hứa sáng nay còn có tác dụng không ạ?”
Thẩm Thất cười nhẹ, đưa tay nhéo mũi cô bé: “Lời dì nói lúc nào cũng có tác dụng! Vậy nên con phải mau chóng khỏi bệnh!”
Trong phút chốc, cô bé nở nụ cười.
Lông mày cong cong, trông vô cùng rạng rỡ.
Trong bóng tối, đôi mắt đó dán chặt vào người cô rất lâu, rất lâu, rất lâu.
Nơi khác, Văn Nhất Phi nhỏ tiếng hỏi Hạ Nhật Ninh: “Tại sao cậu lại chắc chắn hôm nay hắn sẽ ra tay?”
Hạ Nhật Ninh nhếch mép: “Tôi đã đem tin tức ngày mai sẽ có người tới cứu chúng ta truyền ra ngoài, hắn nên biết, qua đêm nay, một khi cảnh sát và quân đội tới, hắn sẽ hết cơ hội ra tay.”
Lưu Vân khều đống lửa, nói: “Đúng vậy, một khi chúng ta rời khỏi thị trấn suối nước nóng, ưu thế hắn ỷ vào sẽ không còn nữa.
Vậy nên đêm nay hắn nhất định sẽ ra tay.
Mọi người đều không được ngủ, phải đề cao cảnh giác.”
Hạ Nhật Ninh nói với Tiểu Xuân: “Hắn ta rất có thể thẳng tay với cậu, cậu phải đề phòng nhiều hơn.”
Tiểu Xuân cười: “Nếu ra tay với tôi, vậy thì tốt rồi, đừng liên lụy đến những người khác là được.”
Tiểu Hạ bèn nói: “Lại nói mấy lời xa lạ rồi.”
“Chúng ta đều là người một nhà, đương nhiên có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia.” Tiểu Thu cũng nói.
Tiểu Đông gật đầu đồng ý.
Lưu Nghĩa nhìn bốn người đồng lòng cũng bật cười, xoay đầu nhìn Thẩm Thất, nói: “Cả ngày hôm nay tâm trạng Tiểu Thất đều không yên.
Tiểu Thất không thể chịu đựng nổi việc phải chứng kiến đám trẻ chịu khổ.
Giờ cô ấy nhìn thấy cô bé kia bị bệnh, trong lòng cô ấy rất buồn.”
Tất cả mọi người đều nhìn sang phía Thẩm Thất, thấy cô dịu dàng dỗ cô bé ngủ, ánh mắt mọi người đều trở nên ấm áp.
Đúng vậy, đây mới là Tiểu Thất.
Cô ấy lúc nào cũng lương thiện.
Mọi người đều yêu quý sự lương thiện, dịu dàng của cô ấy!
Thẩm Thất đợi cô bé ngủ rồi mới quay tới bên đống lửa, ngủ gà ngủ gật bên cạnh Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh ôm lấy Thẩm Thất, đưa tay chải lại tóc cho cô.
Tiểu Thất của anh sao lại đáng yêu đến mức khiến người ta đau lòng như vậy?
Dù đang ở trong hoàn cảnh éo le vẫn giữ được trái tim son sắt.
Đêm khuya dần.
Tất cả mọi người bắt đầu ngủ gà ngủ gật bên đống lửa.
Một bóng đen chầm chậm đứng dậy trong màn đêm.
Mục