Sùng Minh còn đang hưng phấn hỏi: “Tôi ngâm thơ có hay không? Có muốn tôi ngâm nữa không?”
“Không cần đâu.” Thẩm Lục nói: “Anh có thể đến thành phố Vinh được rồi.”
Sùng Minh sửng sốt: “Muốn khởi hành ngay sao?”
Thẩm Lục bảo: “Ừ, hôm nay Hạ Nhật Ninh đã chuẩn bị gần xong rồi, qua tết Nguyên Tiêu sẽ đi tìm hiểu kĩ hơn nữa! Không phải anh muốn đi cùng sao?”
Sùng Minh lập tức nở nụ cười.
Đương nhiên hắn muốn đi theo rồi!
Mấy lần trước không được đi theo, hắn đã thấy không thoải mái rồi.
“Được, vậy mai tôi đến.” Sau khi nói xong, Sùng Minh còn nói thêm một câu đầy ẩn ý: “Sau khi tôi đến, em có ở cùng tôi không?”
Khuôn mặt Thẩm Lục bỗng nhiên đỏ lên.
Hắn nhớ lại nụ hôn đầu tiên của hai người ở quán rượu đêm ba mươi, cuồng nhiệt đến mức khắc cốt ghi tâm.
Sùng Minh thấp giọng, chất giọng như ẩn trong đó những ám muội và khát vọng không rõ ràng: “Thẩm Lục, em thích tư thế gì, tùy em chọn.”
Cổ họng Thẩm Lục khô khốc, nói: “Được rồi, để nói sau đi.
Anh đến trước đi.
Giờ tôi muốn nghỉ ngơi!”
Thẩm Lục hốt hoảng cúp điện thoại, một lúc sau, mới phát hiện mặt mình đã nóng ran như bị thiêu đốt.
Lúc này, ở sa mạc, Hạ Nhật Ninh đang chờ máy bay gửi bản vẽ về, Tiểu Thu và Tiểu Đông còn đang tập trung đối chiếu.
Đúng lúc ấy, máy bay bỗng nhiên dừng lại.
Tiểu Thu kêu lên một tiếng, Hạ Nhật Ninh lập tức hỏi: “Không đúng ở ở đâu à?”
Tiểu Thu giải thích: “Không bay qua được, tín hiệu của chúng ta rất tốt, nhưng lại không thể bay qua được.
Rõ ràng phía trước vẫn còn đường mà.”
Một nhóm người xôn xao vây quanh, nhìn vào màn hình máy tính.
Tiểu Đông không nản chí, điều khiến chiếc máy bay bay qua bay lại, nhưng vừa bay đến đó, thì không thể đi thêm được nữa.
“Có vấn đề.” Hạ Nhật Ninh xoa cằm, suy nghĩ rồi nói: “Xem ra phải đến tận nơi xem rồi.”
Tiểu Xuân bảo: “Máy móc là trung thực nhất.
Chúng không có tình cảm, nên sẽ không bị ảnh hưởng bởi ảo cảnh như con người.
Đúng là không thể giải thích được chuyện này!”
Những người khác đều gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, thật kì lạ!”
Tiểu Thu cũng nói: “Trước đây tôi chưa bao giờ gặp chuyện như thế này cả.
Máy bay không người lái điều khiển từ xa là chiếc máy bay tối tân nhất của chúng ta, tỉ lệ thất bại chỉ xấp xỉ bằng một phần mười nghìn.
Vừa nãy tôi đã thao tác thêm vài lần, tôi chắc chắn tôi vẫn điều khiển được nó, vậy sao lại không bay qua được chứ?”
Hạ Nhật Ninh vỗ vai Tiểu Thu, nói: “Không sao, đánh dấu ở đó đi, sau đó đi xem những chỗ khác nữa.”
“Vâng, tổng giám đốc.” Tiểu Thu lập tức thao tác cho máy bay đi ra, bay đến nơi khác.
Trong khoảnh khắc chiếc máy bay rời đi, nó bay qua hang động, làm màn hình lóe lên một cái rồi chợt biến mất hoàn toàn.
Mô hình vẫn đang được in dở, Hạ Nhật Ninh nhìn trăng trên trời đang ngày càng sáng rõ.
Ngày trăng tròn, cũng là tết Nguyên Tiêu.
Rời xa Thẩm Thất hai ngày, Hạ Nhật Ninh thấy hắn thực sự nhớ vợ mình đến phát điên rồi.
Kể cả có bị người ta chê cười rằng quá cuồng vợ thì hắn cũng nhận!
Đêm nay, lúc nói chuyện với Thẩm Thất, Hạ Nhật Ninh càng cảm thấy mình đã có duyên phận từ kiếp trước với Thẩm Thất.
Trên thế gian này, không ai có thể chia cắt tình yêu của hắn!
Tiểu Xuân bước đến, đưa cho Hạ Nhật Ninh một cốc cà phê, nói: “Tổng giám đốc, trời trở lạnh rồi, đừng để bị cảm.”
“Ừ, không sao đâu.” Hạ Nhật Ninh vẫn ngắm trăng, lát sau mới hỏi: “Gần đây Phùng Mạn Luân thế nào?”
Tiểu Xuân trả lời: “Vẫn như trước, không có gì thay đổi.”
“Sao?” Hạ Nhật Ninh nhíu mày.
Phùng Mạn Luân gần đây thực sự rất an phận nha!
Hắn ta an phận như vậy thực sự khiến mọi người không quen.
“Nhật Ninh, cậu đừng lo lắng, có Phạm gia theo dõi hắn rồi!” Văn Nhất Phi cầm một cốc cà phê đi đến, nói: “Ngay cả khi chúng ta ở đây, Phùng Mạn Luân cũng không dám làm càn!”
Hạ Nhật Ninh cười gật đầu.
Sở dĩ Phạm Thành không đi theo bọn họ, cũng là vì chuyện này.
Có gia tộc của Phạm Thành ở đó, Phùng Mạn Luân nếu có dù chỉ một động tĩnh