Thẩm Thất có một mái tóc óng mượt tự nhiên, đen óng suôn thẳng.
Đó là điều mà cô bé mong muốn!
Nhưng tóc cô bé mới ngang vai lại phải cạo bỏ.
Thẩm Thất nghe câu nói này, mũi có phần chua chát.
Cô ấy là người làm mẹ.
Cô ấy cũng có con gái.
Cô ấy hiểu rõ hơn ai hết, mái tóc dài đối với người con gái quan trọng mức nào.
Thẩm Hà rất quý mái tóc cô bé, luôn tìm đủ mọi cách để bảo dưỡng tóc, cho nên mới luôn đen óng đẹp thế kia.
Cô bé này chẳng qua lớn hơn Thẩm Hà không mấy tuổi, đúng lúc yêu cái đẹp nhất, bây giờ lại phảir cạo tóc bỏ.
Phần chua chát trong lòng này, phần bất lực này.
Thẩm Thất thực sự không nhịn được, cô ấy tiến lên trước, từ trong túi lấy ra một phong bì, đặt trên giường, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cô bé một lúc, rồi quay người bỏ đi.
Đi đến hàng lang, Thẩm Thất vừa đi vừa khóc.
Tiểu Hạ và Hàn Tắc Phương đuổi theo ra ngoài, hai người liền thấy cảnh Thẩm Thất bởi vì đau lòng mà rơi nước mắt.
“Thiếu phu nhân.”
“Tiểu Thất.”
Tiểu Hạ và Hàn Tắc Phương đồng thời gọi lấy.
Thẩm Thất liền đứng lại, chầm chậm quay người lại, hai hàng nước mắt cứ thế rơi xuống.
Cô ấy không khóc ra tiếng, nhưng dáng vẻ lặng lẽ rơi nước mắt của cô ấy, lại càng khiến người ta đau lòng.
“Không sao.” Thẩm Thất cúi mắt xuống: “Tiểu Hạ, sau này nhờ cậu thường xuyên qua thăm, tôi thấy đừa bé phải chịu tội thế này lòng rất khó chịu.”
“Tôi hiểu, thiếu phu nhân.” Tiểu Hạ liền nói: “Chuyện này cứ giao cho tôi là được.”
Lúc này, mẹ cô bé cầm theo phong bì đi ra, thấy họ đứng trên hành lang, vội nói với Thẩm Thất: “Tiền này quá nhiều, tôi không thể nhận.”
Thẩm Thất đem phong bì đưa lại: “Cầm đi.
Cô bé trị bệnh cần đến rất nhiều tiền.
Chút tiền này đối với tôi mà nói không đáng là bao, để cô bé vui vẻ một chút.”
Tiểu Hạ cũng nói: “Đúng thế, cô đừng từ chối.
Sau này có gì cần cứ gọi cho tôi.
Đây là số điện thoại của tôi.”
Tiểu Hạ đem danh thiếp của mình đưa sang.
Mẹ cô bé rất biết ơn mà nhận lấy.
Không ai nói với bà ấy, tấm danh thiếp này của Tiểu Hạ rốt cuộc đáng giá bao nhiêu.
Chỉ cần cô ấy cầm theo tấm danh thiếp này đến bất kỳ một cô ty con nào của tập đoàn tài chính Hạ thị, đều có thể không cần thông qua cấp trên mà có thể trực tiếp điều động được một số lượng lớn tài nguyên.
Tất nhiên, cũng không ai nói với bà ấy chuyện này.
Việc lạm dụng chức quyền hậu quả sẽ rất thảm.
Chào tạm biệt hai mẹ con cô bé, Thẩm Thất và Hàn Tắc Phương rời khỏi bệnh viện.
Đứng trước cửa bệnh viện, Thẩm Thất lau khô nước mắt trên mặt, nói với Hàn Tắc Phương: “cám ơn anh dẫn tôi qua đây.
Tôi phải về rồi.”
Hàn Tắc Phương thấy Thẩm Thất quay người muốn bỏ đi, Hàn Tắc Phương liền gọi lấy cô ấy: “Tiểu Thất, thế cô tin tôi chưa? Chúng ta vẫn có thể làm bạn chứ?”
Thẩm Thất ngây ra nhìn Hàn Tắc Phương, qua rất lâu mới gật đầu, nói: “Tôi tin anh.
Tôi tin tấm lòng của mọi người trên thế giới, vốn dĩ đều không cấu.
Không cần biết lúc trước từng làm chuyện gì, kịp thời quay đầu, mãi không bao giờ là muộn.”
Hàn Tắc Phương khẽ bật cười.
“Tạm biệt!” Hàn Tắc Phương vẫy tay với Thẩm Thất: “Tôi sẽ chứng minh cho cô thấy! Tiểu Thất, chờ mà xem!”
Thẩm Thất gật đầu, cùng với Tiểu Hạ quay người lên xe.
Hàn Tắc Phương nhìn theo xe của Thẩm Thất mỗi ngày một xa, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt vốn dĩ ấm áp trong chốc lát liền biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh nhạt và tàn khốc.
“Đúng là một người phụ nữ thú vị.” Hàn Tắc Phương ngước đầu nhìn bầu trời tự nói tự nghe, nói: “Tôi hình như thực sự có chút hứng thú, chờ mà xem.”
Nói dứt lời, Hàn Tắc Phương quay người mở cửa xe, đạp ga, cứ thế chạy đi.
Thẩm Thất đi trên đường, điện thoại reo lên, là Trình Thiên Cát gọi đến.
Thẩm Thất bắt lấy: “Thiên Cát? Chuyện gì đó?”
Trình Thiên Cát than nhẹ một tiếng trong điện thoại, nói: “Tiểu Thất, Vưu tỷ và ông Hạ đáng lo cho em.”
Thẩm Thất không hiểu mà hỏi ngược lại: “Lo cho em?”
Trình Thiên Cát ừm một tiếng, nói: “Gần đây em có phải thường xuyên gặp một người đàn ông tên Hàn Tắc Phương?”
Mắt Thẩm Thất liền mở to: “Các người làm sao mà biết?”
“Đừng khẩn trương, đừng lo lắng.” Trình Thiên Cát liền giải thích nói: “Bọn anh có mạng tình báo riêng.
Chứ không có