Lưu Nghĩa bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thảo nào...”
“Việc của họ, thực ra anh và Nhật Ninh đã lo lắng rất lâu rồi.
Tiểu Nghĩa em biết điều anh sợ nhất thực ra là gì không?” Văn Nhất Phi đạp phanh dừng xe ở bên đường quay đầu nhìn Lưu Nghĩa.
Lưu Nghĩa mù mờ lắc đầu.
Văn Nhất Phi ngẩng đầu ngắm trăng ở bên ngoài xe, cảnh này thật đẹp.
Trăng như khay bạc lại khó địch lại chia ly trong nhân gian.
Văn Nhất Phi khẽ than một tiếng: “Phạm Ly có chướng ngại tâm lý, bọn anh đều biết, nhưng Phạm Thành không có.
Bao nhiêu năm nay Phạm Thành vì Phạm Ly mà mãi không chịu hẹn hò.
Nhưng nếu có một ngày Phạm Thành có người mình thích, em nói xem Phạm Ly có chấp nhận không? Nếu Phạm Thành kết hôn bỏ rơi Phạm Ly, Phạm Ly phải làm thế nào?”
Lưu Nghĩa hoảng hốt rất lâu, cô đau đầu vò má, buồn bã nói: “Thảo nào Phạm Ly có phiền não tâm sự gì cũng đều thích nói với Tiểu Thất, em căn bản không hiểu nổi.”
Văn Nhất Phi khẽ cười: “Đúng vậy, Tiểu Thất ân cần dịu dàng thấu hiểu lòng người như vậy, nên cô ấy là đối tượng để tất cả chúng ta trút bầu tâm sự.
Chỉ là chỉ sợ Tiểu Thất cũng không giúp được Phạm Ly rồi, việc thế này chỉ có thể dựa vào cậu ấy thôi.”
“Vậy anh nói xem Phạm Ly có thích Tiểu Thất không?” Lưu Nghĩa không yên tâm hỏi.
“Không đâu.” Văn Nhất Phi khẳng định: “Hai người họ biết trân trọng hơn ai hết, khoảng cách giữa bạn bè là an toàn nhất.”
Lưu Nghĩa thở phào nói: “Bỏ đi, không nghĩ việc này nữa, đau đầu quá rồi, chúng ta đi về đi.”
Văn Nhất Phi đột nhiên nắm lấy ngón tay của Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa, lúc nào thì em về nhà với anh?”
Lưu Nghĩa nhìn anh nhưng lại không rút tay của cô về: “Đợi đến khi từ ngôi mộ về rồi nói! Bây giờ mọi người đều chuẩn bị cho việc này, anh vẫn còn tâm tư hỏi cái này sao?”
“Em nói đấy nhé! Không được nuốt lời! Đợi đến khi chúng ta từ ngôi mộ về em phải về nhà với anh!” Văn Nhất Phi ánh mắt tha thiết mong chờ tràn đầy khao khát nhìn Lưu Nghĩa như một đứa trẻ.
Má Lưu Nghĩa có một vệt hồng khả nghi, tuy không trả lời nhưng cô đã ngầm đồng ý rồi.
Ăn tết nguyên tiêu xong Thẩm Thất quả nhiên bắt đầu tiếp nhận công việc, cô bắt tay vào sắp xếp vị trí cho Lận Hinh ở Hạ gia.
Đúng như dự đoán.
Thẩm Thất sắp xếp cho Lận Hinh vị trí quản lý kho trong nhà của Hạ gia.
Thực ra vị trí này rất quan trọng, nhiệm vụcủa nó là quản lý danh sách phần lớn của cải trong nhà của Hạ gia.
Ngoài đồ vật cực kỳ đặc biệt và cực kì quý giá ra thì gần như hơn nửa đồ vật trong của Hạ gia đều do Lận Hinh quản lý.
Lấy được vị trí này quả nhiên Lận Hinh cực kỳ hài lòng.
Lận Hinh bắt tay vào làm, chuẩn bị nhân khoảng thời gian Thẩm Thất không có nhà thể hiện cho tốt, nếu có thể mượn cơ hội đó thể hiện từ đó thay thế vị trí cua Thẩm Thất đương nhiên là không còn gì bằng.
Cho dù không thể thay thế vị trí của Thẩm Thất trong Hạ gia thì cũng phải giành được một vị trí trước mặt Hạ lão phu nhân!
Sau khi Hạ Nhật Ninh cho Hạ Nhật Kỳ vị trí tổng giám đốc công ty con anh cũng không hỏi đến những việc này nữa.
Ngày tháng chầm chập trôi qua, bây giờ đã là hai mươi tháng giêng rồi.
Ngày tập kết có một đoàn người đến.
Hạ Nhật Ninh, Thẩm Thất, Văn Nhất Phi, Lưu Nghĩa, Phạm Thành Phạm Ly, Trình Thiên Cát còn cả Vưu Tâm Nguyệt và Hạ Quốc Tường cũng đến.
Ngoài ra họ còn mang theo không ít công cụ và máy móc.
Xem ra mọi người đều có chuẩn bị khi đến đây!
Trước khi đi, Thẩm Thất cười híp mắt giao Thẩm Duệ và Thẩm Hòa cho Thẩm Nhị và Mạc Thu.
Còn việc họ trông trẻ con thế nào thì tùy họ thôi!
Dù sao thì bên cạnh hai đứa trẻ đều có bảo mẫu!
Lần xuất hành này không thể tính là ngẫu nhiên nữa vì họ thật sự đã có chuẩn bị rồi!
So với việc lần đầu là tình cờ gặp, lần thứ hai là xem náo nhiệt bị ép vào, lần thứ ba là vì cứu người không thể không vào thì lần này quả thực là trang bị vũ trang đến tận răng luôn.
Cho nên cả đội ngũ rất là hùng hậu.
Chỉ trang