Những người khác đều nhìn rất rõ ràng, đều lặng lẽ quay đầu đi, nhịn lấy ý cười.
El cũng cảm thấy ngại ngùng, trừng Mạc ca một cái.
Lưu Nghĩa liền cắt ngang chuyển sang chủ đề khác, nói đến một số chuyện vặt trong cuộc sống thường ngày.
Bầu không khí dần trở nhẹ nhàng, mọi người đều đang nhỏ giọng trao đổi nói về chủ đề riêng của mình.
Ngoài kia vẫn một mảng trắng xóa, nhìn không rõ bất kỳ cảnh vật nào.
Còn không biết phải chuyển dịch trong bao lâu, cũng không biết chuyển dịch đến nơi nào, cho nên mọi người ngoài việc giữ cảnh giác ra, phần lớn tâm trí vẫn rất nhẹ nhàng.
Đặc biệt là Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh, thật sự là bình tĩnh lạ thường.
Hai người dựa vào nhau, nhỏ giọng thảo luận vấn đề giáo dục con cái sau này.
Đang nói chuyện, thuyền phao bổng dưng bị chấn động mạnh.
Một giây sau, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt ánh sáng lóe sáng, sau đó liền dừng lại.
Thuyền phao không thông qua mở mà tự động mở ra.
Mọi người đều đứng dậy.
Thẩm Thất đứng dậy nhìn, liền ngây người ra.
Thật sự đến địa cung sao?
Hạ Nhật Ninh khẽ nhíu mày tính lấy thời gian, nói: “So với dự tính lúc trước của chúng ta tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng, nói cho cùng cũng đến nơi an toàn.”
“Oa, thì ra đây chính là địa cung!” Phạm Thành Phạm Ly cũng không kiềm được mở miệng nói: “Chúng ta tiếp theo đây nên đi như thế nào?”
Tiểu Xuân lần nữa thả máy bay điều khiển và xe thám hiểm bốn bánh trên đất liền ra, hai vật này vẫn không dùng được.
Xem ra, chỗ này vẫn là khu che chắn tín hiệu.
Lại thu gọn vào, Tiểu Xuân mở balo ra, đem bản đồ được in ra từ máy tính ra, mỗi người một bản.
Mọi người nghỉ ngơi ăn đồ ăn tại chỗ, chờ đội mười mấy người phía sau đi tới, 50 mấy người cùng nhau tiến về trước.
Thẩm Thất ngáp dài, nói: “Chúng ta đã ở đây hơn 20 mấy tiếng rồi nhỉ?”
“Không chỉ thế, chắc có 30 tiếng rồi.” Hạ Nhật Ninh thấp giọng trả lời nói: “Khi chúng ta đi trên thuyền phao, ở giữa có một cú sốc nhỏ, anh cảm thấy rằng đó là cú sốc thời gian.
Tuy rằng bây giờ chúng ta không có bất kỳ đồng hồ nào để xác định thời gian, nhưng thời gian sinh lý của cơ thể chúng ta là phản ứng chân thật nhất.”
Những người khác đều gật đầu.
Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt mang vũ khí đeo đàng hoàng, nói: “Chúng ta đi men theo tuyến đường lúc trước mà đi sao?”
Hạ Nhật Ninh gật đầu, nói: “Chúng ta nếu đến để đưa đồ, tự nhiên là phải đi thành trên không rồi!”
“Thế thì chúng ta đi thôi!” Văn Nhất Phi liền háo hức muốn thử: “Tớ cũng rất muốn xem thử cảnh tượng thần kỳ đó!”
“Đi thôi!” Hạ Nhật Ninh nắm lấy tay Thẩm Thất, dẫn đầu đi về hướng chính xác.
Bởi vì là lần thứ hai đến, cho nên, lần này đi tương đối dễ dàng.
Hơn nữa, lần này Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh qua đây, cứ có cảm giác như về nhà, do đó càng thoải mái tự nhiên.
Hai người đi phía trước, những người khác đi phía sau.
Cả chặng đường bình yên, chuyện gì cũng không xảy ra.
Cả chặng đường bình yên đến khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Những vệ sĩ đều buông lỏng sự cảnh giác, đều bỏ vũ khí xuống, lặng lẽ đi theo sau.
Thẩm Thất nhìn xung quanh, tất cả đều như cũ, thấp giọng nói với Hạ Nhật Ninh: “Nhật Ninh, anh nói lúc đó khi chúng ta rơi xuống, là ai đón lấy chúng ta?”
Ngón tay Hạ Nhật Ninh nắm lại chặt hơn nữa, mắt phượng nhấp nháy, không trả lời.
Thẩm Thất tiếp tục nói: “Lần trước khi chúng ta tới, em nhớ chúng ta đều trải qua một ảo cảnh.
Trong ảo cảnh đó, em thấy một bản thân khác của em.
Người đó cứ ép lấy em, nếu như không phải bọn trẻ, em chỉ sợ là em muốn giết chính bản thân rồi!”
Hạ Nhật Ninh trầm giọng nói: “Anh cũng gặp ảo cảnh đó.
Rõ ràng, mỗi người chúng ta đều gặp ảo cảnh của mình.
Chi bằng nói là ảo cảnh, không bằng nói là tâm ma.
Em, anh, cha mẹ, Charley đều gặp phải.
Nếu không thì người của ông ấy cũng không chết nhiều như thế.
Chúng ta cũng sẽ không bị thiệt hại.
Tâm ma mỗi người không như nhau, cho nên kết cục tự nhiên sẽ khác nhau.”
“Anh nói, tâm ma này có khi nào là chính người cứu chúng ta thiết lập trướng ngại cho chúng ta không?” Thẩm Thất tiếp tục