"Lúc ở mộ địa, các người cũng đã thấy được đoạn qua lại kia.
Đó là toàn bộ quá trình của tôi cùng cô ấy quen nhau hiểu nhau yêu nhau gần nhau." Đại Đế không giỏi về kể chuyện, vì vậy nói cũng rất đơn giản.
Thất tiên tử cười cười, tiếp lấy trọng tâm câu chuyện, nói: "Tôi là tiên nữ bảo vệ của Viêm Đế, chức vị hèn mọn, là một tiên tử rất tầm thường.
Ở thiên giới, không có bất kỳ danh hiệu gì."
Đại Đế lập tức nói: "Trong lòng anh, em quan trọng hơn bất kỳ mọi thứ!"
Thất tiên tử lập tức mỉm cười.
Dù là cô có khuôn mặt băng lãnh, thế nhưng là nghe được lời nói như vậy, vẫn là sắc mặt ấm áp.
Hạ Nhật Ninh cùng Thẩm Thất cũng là tình cảm nồng nàn mà nhìn thoáng qua đối phương.
Chỉ có người rơi vào trong tình yêu, mới có thể cảm nhận được loại tình yêu ngọt ngào này.
"Năm đó bởi vì sự sai lầm của tôi, dẫn đến nhà kho của Viêm Đế bị trộm, rơi xuống nhân gian, đã mang đến tai hoạ vô cùng lớn.
Những sinh linh ở giới nhân gian bởi vậy mà gặp phải tai hoạ ngút trời, không ít động vật bắt đầu xuất hiện dị biến, nhân loại cũng xuất hiện thương vong với số lượng lớn." Thất tiên tử thở dài một tiếng, vẫn còn đang tự trách.
Thẩm Thất cùng Hạ Nhật Ninh liếc nhau, trong lòng nghĩ, ái chà, cái rơi xuống nhân gian này chính là đầu sọ gây nên vụ nổ hạt nhân của lần đó chăng?
Bởi vì do vật kia rơi xuống, dẫn đến mặt đất bức xạ hạt nhân, do đó ảnh hưởng tới gien của bộ phận nhân loại cùng động vật?
The fck, trong nháy mắt cảm thấy cái giải thích này quả thực là một giải thích hoàn mỹ nhất!
Thiên Giới, là nơi như thế nào?
Ngoài hành tinh?
Ái chà má ơi, cái trí tưởng tượng này càng lúc càng lớn rồi!
Thất tiên tử tiếp tục nói: "Tôi tự biết nghiệp chướng nặng nề, vì vậy liền chủ động xin dây trói mình đến giới nhân gian xử lý hậu hoạ.
Lúc kia, rất nhiều yêu thú đều rất hùng mạnh rồi, tôi lập tức liền nghĩ tới Lưu Ly bảo kính của Thần Quân.
Vì vậy, tôi liền trộm bảo kính đến trấn áp yêu thú!"
Thẩm Thất suy nghĩ: Ừ ừ ừ, cũng không phải là rất mạnh mẽ thế nào mà? Đều biến thành quái vật sinh học chăng? Con gián nếu như cũng biến kích cỡ của heo rừng, đánh nhau là có chút tốn sức!
"Chuyện về sau này, các người cũng đã biết rồi.
Lúc chúng tôi đánh xong yêu thú cuối cùng, sau khi thành lập nên đế quốc, tôi lại bởi vì thần lực đã cạn kiệt, sắp hồn phi phách tán!" Thất tiên tử hơi tiếc nuối nói: "Một giang sơn tốt như thế, tôi lại không có cơ hội nhìn thấy được."
"Thần Quân vì thế đã nổi giận, gần như sắp trút giận sang cho thiên địa, thần lực của Thần Quân cùng Ngọc Đế tương xứng với nhau, nếu quả thật đánh nhau rồi, chỉ sợ Tam Giới rung chuyển, sinh linh đồ thán." Thất tiên tử than thở một tiếng, tiếp tục nói: "Vì vậy, Ngọc Đế liền cùng Thần Quân đã định một cái giao ước.
Ông ấy giữ lại thần hồn của tôi, đem thần hồn của tôi rút ra một sợi, cùng thần thức của Thần Quân cùng để vào nhân gian.
Ông ấy cho chúng tôi ba lượt cơ hội.
Nếu như có một lần, chúng tôi còn có thể gặp nhau lần nữa, lần nữa yêu nhau, như vậy, liền chứng minh lẽ trời như thế, Ngọc Đế liền cho tôi một cơ hội cải tạo thần hồn."
Hạ Nhật Ninh cùng Thẩm Thất gật gật đầu.
Thất tiên tử nói đến đây, bưng chén rượu lên, đối với Thẩm Thất cùng Hạ Nhật Ninh nói: "Nào, uống một chén này nào."
Thẩm Thất cùng Hạ Nhật Ninh không chút do dự mà một hơi uống hết.
"Cơ hội thứ nhất, anh ấy là dân thường, tôi là nguyên phi của nhà Lý.
Cả đời tôi hai lần đăng đàn nhiếp chính, sau đó tôi được chôn ở Thọ lăng, sắp chết cũng không có gặp được anh ấy." Thất tiên tử tự giễu mà cười cười.
Đôi mắt của Thẩm Thất lại trong nháy mắt đã mở to lên!
Đợi một chút lại đợi một chút nữa!
Nguyên phi Ỷ Lan!
Mặt nạ của cô ấy!
Thẩm Thất biết là cắt ngang lời của người khác rất không lễ phép, thế nhưng là cô thật sự nhịn không được, trực tiếp đứng lên, hỏi: "Thật có lỗi, cắt ngang một chút! Cái Kim Lũ Y có thể vinh viễn giữ thanh xuân, là của cô sao?"
Thất tiên tử mỉm cười nhẹ gật đầu, nói: "Cô đừng kích động, ngồi xuống nói là được rồi."
Thẩm Thất lúc này mới lần nữa ngồi xuống, thế nhưng là vẫn là sốt ruột như thế: "Vậy, là ai tặng cho cô đấy?"
"Là tôi." Đại Đế trầm giọng nói: "Đáng tiếc, cô đã lấy được Kim Lũ Y, nhưng vẫn không nhớ ra sự tồn tại của tôi."
Thất tiên tử gật đầu nói: "Đúng, thần hồn của tôi là bị phong ấn ký ức đấy, vì vậy tôi hoàn toàn không biết có người đang ở trên thế giới này tìm tôi."
Thẩm Thất lại bỗng nhiên đã hiểu rồi.
Hèn chi Kim Lũ Y kia lại có tác dụng