Có mặt, mặc kệ nam hay nữ, mỗi người đều là nhân tài kiệt xuất trong nghề nghiệp.
Bởi vậy nếu trò chuyện, vậy đương nhiên là rất tập trung tinh thần rồi.
Chủ đề của mọi người rất bao la, thiên văn địa lý, thời sự chính trị, thời thượng tài chính, tin lạ chuyện tám, chính là không có chủ đề nào mà bọn họ không biết nói.
Các đàn ông có chủ đề, các phụ nữ cũng là có chủ đề.
Tuy rằng tuổi tác của Vưu Tâm Nguyệt không nhỏ, thế nhưng là lòng thích cái đẹp thì mọi người đều có a!
Vì vậy cơm nước xong xuôi, mấy người phụ nữ an vị ngồi ở một bên, uống lấy trà dưỡng sinh, trò chuyện về tập thể hình và bảo dưỡng làm đẹp.
Muốn nói đến bảo dưỡng, Vưu Tâm Nguyệt thật đúng là rất có quyền lên tiếng đấy.
Nhìn xem Hạ Nhật Ninh đã biết rõ Vưu Tâm Nguyệt là xinh đẹp đến cỡ nào, có thể sinh ra đứa con tuyệt sắc khuynh thành, nhan săc của Vưu Tâm Nguyệt phải đều là ở trên một đường tuyến đấy!
Vây giờ Vưu Tâm Nguyệt đã là hơn năm mươi tuổi rồi, thế nhưng là vóc dáng vẫn như là một cô gái hơn hai mươi tuổi vậy, làn da chặt chẽ bóng loáng non mịn, hoàn toàn không thua bởi các cô gái trẻ tuổi đấy.
Bởi vậy, Vưu Tâm Nguyệt thì tiện tay bắt tay dạy mọi người làm thế nào làm những huấn luyện đơn giản một chút, sau đó như thế nào bảo dưỡng làn da.
Cái chủ đề này, là phụ nữ đều ưa thích a!
Nhất là Ella bỗng nhiên dung mạo mềm mại non nớt, sợ nhất chính là lần nữa biến thành già, vì vậy tất cả mọi người bắt đầu sôi nổi thảo luận rồi.
Lưu Nghĩa mặc dù là ăn mặc như con trai, thế nhưng là không có nghĩa là cô không thích đẹp a!
Hơn nữa, phụ nữ vì người mình yêu mà làm đẹp.
Bây giờ cô cùng Văn Nhất Phi đều đã xác định quan hệ rồi, cô cũng đương nhiên sẽ để ý đến dung mạo của mình, chuẩn bị làm đẹp đẹp mới gả.
Vì vậy, đây vừa tán gẫu thì đã trôi qua cả buổi rồi.
Cho đến khi quản gia tới đây hỏi thăm có lên bữa tối không, mọi người mới lấy lại tinh thần, phát hiện lại có thể hàn huyên được suốt cả buổi chiều.
Vì vậy mọi người lần nữa trở về phòng ăn, náo náo nhiệt nhiệt đã dùng xong bữa tối rồi, Thẩm Thất cùng Hạ Nhật Ninh mới từng người đưa tiễn.
Tiển đi người cuối cùng, Thẩm Hà lập tức bổ nhào vào trong lòng của Thẩm Thất: "Mami, tiểu Hà đã hoàn thành nhiệm vụ thật tốt rồi a!"
Thẩm Thất ôm lấy Thẩm Hà, không chút keo kiệt nào mà hôn lấy Thẩm Hà một cái: "Tiểu Hà giỏi quá!"
Thẩm Duệ cũng không phục vung vẩy lấy bàn tay nhỏ bé, nói: "Cha, tiểu Duệ cũng có cô gắng giúp đỡ đấy!"
Hạ Nhật Ninh nở gan nở ruột, ôm lấy con trai, cũng hết sức hôn một cái: "Tiểu Duệ tốt lắm!"
Thẩm Thất đem Thẩm Hà đưa cho Hạ Nhật Ninh, nói: "Em hôm nay rất mệt, anh dỗ con cái ngủ đi!"
Hạ Nhật Ninh lập tức mặt mày hớn hở mà trả lời: "Vâng, phu nhân!"
Thẩm Thất phụt một tiếng bật cười, quay người rời khỏi rồi.
Thẩm Hà bị Hạ Nhật Ninh ẫm ở trên cánh tay, Hạ Nhật Ninh hỏi cô bé: "Tiểu Hà có nhớ ba không?"
Thẩm Hà một vẻ mặt rối rắm khó xử.
Thật ra cô có nhớ đấy.
Thế nhưng là những lời này thật sự phải nói ra sao?
Nói ra, vậy sự kiên trì của trước kia còn tính là gì?
Thế nhưng là, thế nhưng là.
Mami đã từng nói, đứa con nói dối là không tốt đấy!
Thẩm Duệ giải nguy mà trả lời: "Tiểu Duệ có nhớ daddy!"
Hạ Nhật Ninh cố ý tiếp tục hỏi Thẩm Hà: "Vậy tiểu Hà thì sao? Không nhớ sao?"
Thẩm Hà vẫn còn củ kết, Thẩm Duệ lập tức bụm kín lỗ tai của mình nhắm mắt lại.
Thẩm Hà lúc này mới nằm sấp ở bên tai của Hạ Nhật Ninh, khẽ giọng nói: "Thật ra, có một chút nhớ đấy."
Má ơi, quá moe rồi!
Trong lòng của Hạ Nhật Ninh kêu gào, trong nháy mắt liền hòa tan thành một vũng nước rồi.
Tiểu công chúa tại sao có thể moe như thế đáng yêu như thế đấy?
Còn muốn Thẩm Duệ bịt lấy lỗ tai không nghe được, mới chịu nói những lời này!
Hơn nữa còn kiêu ngạo mà nói, có một chút xíu.
Hạ Nhật Ninh cố ý hỏi cô bé: "A, chỉ là một chút a! Ài, những ngày kia ba ở bên ngoài, ban ngày đều nhớ, buổi tối đều nhớ, ba chỉ là muốn biết tiểu công chúa của ba có ăn cơm no không, có ngủ rồi không, có bị cảm lạnh không, có quần áo xinh đẹp để mặc không, có người cho con chải bím tóc xinh đẹp không.
Trong thời gian ba không ở nhà, lỡ như có người ăn hiếp tiểu công chúa của ba thì nên làm sao bây giờ a!"
Lời nói của Hạ Nhật Ninh mỗi khi nói một chữ, biểu cảm của Thẩm Hà thì rối rắm một phần.
Chờ sau khi Hạ Nhật Ninh nói xong, Thẩm Hà cuối củng cũng nhịn không nổi, đối với Hạ Nhật Ninh nói: "Được