Phùng Mạn Luân cũng không có làm khó Lưu Nghĩa, tiếp tục nói: “Anh biết, anh với Tiểu Thất đã không có cơ hội gì.
Thế nhưng, anh chỉ muốn quan tâm tới cô ấy thôi.
Cho dù là sự quan tâm từ xa, cũng không được sao chứ? Không muốn làm cô ấy khó xử, cho nên anh vẫn luôn dồn nén phần tình cảm này.
Không muốn khiến cô ấy buồn bã, anh chỉ có thể từ cô mà nghe ngóng thông tin cô ấy.
Em còn muốn anh nhượng bộ như thế nào? Trong chuyện tình cảm, nhượng bộ, thì nhất định sẽ vui vẻ sao?
“Anh không phải đã đính hôn với Triệu Văn Văn rồi ư?” Thái độ của Lưu Nghĩa cũng mềm dịu xuống, nói rằng: “Dù gì lúc hai người đính hôn, nhìn có vẻ rất là ân ái.”
“Em cũng nói là nhìn rất ân ái.” Phùng Mạn Luân cười trêu: “Em có lẽ không biết? Mấy ngày nay, Triệu Văn Văn rất ít có mặt ở nhà.
Cô ấy thích tụ tập, họp nhóm, với lại có rất nhiều người đều nói với anh, bây giờ cô ấy đang với một người đàn ông tên là Hàn Tắc Phương đi rất gần.
“Hàn Tắc Phương?” Lưu Nghĩa Lập tức ngồi thẳng lưng.
“Sao? Em cũng quen anh ta? Ồ, đúng rồi, hai người đã trải qua sự kiện thị trấn suối nước nóng, em dĩ nhiên quen biết.” Phùng Mạn Luân tự chế giễu lần nữa, nói rằng: “Nếu họ thật sự có tình cảm, anh cũng sẵn lòng tác thành cô ấy.”
Lưu Nghĩa lại dựa vào lưng ghế lần nữa, ánh mắt lóe sáng, nói: “Chuyện của họ, em không tiện nói gì.
Phùng Thiếu gia người vốn là một người thông minh, chắc hẳn anh cũng đã sớm có dự tính sẵn, em cũng không nói nhiều gì.
Em biết anh muốn hỏi gì.
Cuộc đi xa này, chúng em đã dùng hết ba bốn ngày, có thể nói, toàn bộ thuận lợi.
Nhưng mà, việc thuận lợi có chút kỳ lạ.
Những nguy hiểm từng gặp phải trong vài lần đạo mộ trước đó, chúng ta đều trong lòng biết rõ.”
Phùng Mạn Luân gật đầu.
“Thế nhưng lần này, lại chẳng có một tí nguy hiểm gì cả.
Ngoại trừ một đám khỉ cô không hiểu sao lại tấn công chúng tôi, dĩ nhiên đám khỉ con đó cũng đã bị chúng tôi đánh lùi.
Những nguy hiểm khác thì cũng không xuất hiện nữa, những con động vật ở đó hết sức là thận thiện, thân thiện tới khiến người cảm thấy khó mà tưởng tưởng.
Sau đó, chúng tôi tới được địa cung, Tiểu Thất và Hạ Nhật Ninh bị mất tích một hồi, khi chúng tôi tìm được họ, hai người họ lại dựa vào cột trụ ngủ khò khò, toàn thân không có bất kỳ vấn đề.
Nhưng mà sau khi ra khỏi địa cung, có một số chuyện, em rất không hiểu.
Em dường như quên mất đi việc gì, nhưng mà em lại không nhớ đến mình rốt cuộc đã quên đi cái gì.” Lưu Nghĩa nói với tốc độ nhanh chóng: “Hầu như những người khác, cũng điều bị như vậy cả, đều quên mất đi một việc rất quan trọng.”
Phùng Mạn Luân nghe được câu này của Lưu Nghĩa, hai hàng lông mày anh dựng thẳng lên.
Lưu Nghĩa thấy được biểu hiện này của Phùng Mạn Luân, thì biết được anh ấy có điều muốn nói.
“Anh cũng quên một số chuyện?” Lưu Nghĩa liền hỏi thẳng.
Phùng Mạn Luân ánh mắt trầm trọng gật đầu.
“Thế anh có thể phân biệt ra mình đã quên mất gì không?” Lưu nghĩa truy hỏi.
Phùng Mạn Luân lắc đầu.
Vẻ mặt Lưu Nghĩa thoáng lên thất vọng: “Sao lại như vậy chứ? Tại sao tập thể chúng ta đều quên mất một số chuyện chứ? Nếu nói chúng ta xuống dưới cổ mộ, do một số phản ứng hóa học của cổ mộ làm ảnh hưởng tới cơ thể tạo nên hiện tượng mất trí nhớ tạm thời, còn có thể lý giải được.
Nhưng anh không có đi xuống? Thì tại sao anh cũng bị mất trí nhớ chứ?”
Phùng Mạn Luân chau mày, nói rằng: “Anh lại cảm giác, đây không phải là mất trí, mà như là tẩy não.
Một phần ký ức của chúng ta đểu bị tẩy rửa hết!”
Lưu Nghĩa không ngừng xoa tay: “Phùng thiếu gia, đừng nói vậy, nghe ghê quá! Trên thế giới, còn ai có bản lĩnh này, dám tẩy sạch ký ức của nhiều người chúng ta? Anh, Hạ Nhật Ninh, Vạn Nhất Phi, Phạm Thành Phạm Ly vâng vâng..., mấy người này, ai dám tẩy rửa ký ức chứ?”
Phùng Mạn Luân tiếp tục chau mày, nói rằng: “Anh là từ tối hôm qua bắt đầu, anh cứ có cảm giác mình đã lạc mất cái gì.
Thế nhưng lại không biết, rốt cuộc đó là vật gì, đem lại cho anh cảm giác như vậy.
Cái cảm giác này, rất là không tốt.
Như thoát khỏi lòng bàn tay vậy.
Lưu Nghĩa gật đầu: “Em hiểu được.
Nhất Phi cũng từng nói với em như vậy, anh ấy cũng có cảm