Thẩm Thất nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của quản gia Hòa, cô vội an ủi bà: “Bà đừng quá sốt ruột, chuyện này nhất định sẽ được làm sáng tỏ.
Dù sao nhà họ Hạ hiện giờ cũng không còn là nhà họ Hạ trước kia, chỗ nào cũng có camera theo dõi cả! Không một ai có thể thuận lợi ra khỏi nhà họ Hạ sau khi đã trộm đồ được đâu ạ.
Trừ phi mọc cánh bay ra ngoài thì thoát gọn.”
“Tôi cũng vậy.
Nhưng ngày nào chuyện này chưa được làm rõ thì cháu gái tôi còn phải gánh chịu nghi ngờ ngày đó.
Hai ngày này, con bé tuyệt vọng lắm rồi!” Hòa quản gia lau khóe mắt nói tiếp: “Tôi đã làm ở nhà họ Hạ gần hết đời người, cũng không muốn cuối cùng khi về già rồi chẳng giữ nổi chút danh dự của mình.”
Thẩm Thất đề nghị: “Nếu không cháu đến hỏi thử cháu gái của người một chút được không?”
Hòa quản gia gật đầu đồng ý: “Được, cô cứ hỏi thoải mái! Chúng tôi làm người rất chính trực!”
Thẩm Thất quay đầu sai người làm gọi cháu gái của Hòa quản gia tới.
Cháu gái của quản gia Hòa năm nay hai mươi bốn tuổi, mới tốt nghiệp đại học được hơn một năm, tên là Tiếu Tiếu.
Đó là một cô gái rất hay cười.
Nhưng bây giờ Tiếu Tiếu lại không cười nổi nữa rồi.
Có lẽ hai ngày nay Hòa Tiếu Tiếu không thể ngủ ngon giấc nên quầng thâm dưới mắt rất đậm.
Vừa nhìn thấy Thẩm Thất, Hòa Tiếu Tiếu ấm ức tới mức thiếu chút nữa đã bật khóc ngay tại đó.
Thật sự tội danh ăn cắp rất nặng!
Một khi ngồi tù thì cũng có nghĩa là cô ấy phải mang theo vết nhơ này cả đời.
“Phu nhân, tôi thật sự không có ăn trộm! Nếu không tin, phu nhân có thể lục soát người tôi, lục soát cả ký túc xá của tôi luôn cũng được.
Từ tết đến giờ, tôi chưa từng ra khỏi cửa, dù tôi có trộm thì cũng không thể mang ra ngoài, như thế có tác dụng gì chứ?” Hòa Tiếu Tiếu vừa lau nước mắt vừa oan ức nói.
“Đừng gấp gáp, ngồi xuống rồi nói chuyện!” Thẩm Thất chỉ vào một chỗ gần đó: “Tôi cũng không ý định điều tra gì cả, mà chỉ muốn hỏi cô vài câu thôi!”
Hòa Tiếu Tiếu ngồi xuống đối diện với Thẩm Thất, không dám ngồi sâu mà vẫn căng thẳng ngồi hờ.
Thẩm Thất thở dài một tiếng: “Cô kể lại đi, rốt cuộc ngày đó đã xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt của Hòa Tiếu Tiếu cực kỳ uất ức, cô ấy nói: “Tôi cũng không biết nữa! Thiếu phu nhân, tôi đi mượn dụng cụ cũng không phải là thứ gì quý giá.
Nhà kho kia vẫn luôn là nơi để dụng cụ.
Nhà họ Hạ vốn được thiết kế theo kiểu nhà vườn nên đâu đâu cũng là hoa cỏ, cây cảnh.
Vì vậy cũng có một nhà kho chuyên dùng để chứa dụng cụ cắt tỉa.
Có vài loại cây cần công cụ đặc biệt mới có thể cắt ra hình dáng đẹp, mà mấy công cụ đó rất đắt tiền, tất cả đều được đặt trong nhà kho, sau này cần thì phải tới nhà kho mượn.”
Thẩm Thất gật đầu, cô biết chuyện này.
Nhà họ Hạ thật sự có quy định ấy.
“Tuy tôi làm ở nhà họ Hạ chưa lâu nhưng tôi cũng biết quy định này, đồ vật đắt tiền trong nhà kho thì tôi không thể mượn.
Vì vậy, cho tới giờ, tôi cũng chưa từng đi đến nhà kho đựng đồ quý giá ấy.
Tôi chỉ đến nhà kho chứa dụng cụ để mượn đồ thôi.
Nhưng sau khi tôi lấy dụng cụ chưa được bao lâu, tiểu thư Lận Hinh lại tới chất vấn tôi, hỏi có phải tôi đã cầm ngọc Hòa Điền trong nhà kho không? Thiếu phu nhân, tôi bị oan mà! Tôi không biết ngọc Hòa Điền là cái gì! Tại sao trong nhà kho kia lại có ngọc Hòa Điền? Thứ quý giá như vậy không phải nên được đặt trong phòng chứa khác sao?” Lần này Hòa Tiếu Tiếu thật sự khóc ra: “Nhưng tiểu thư Lận Hinh lại chắc chắn rằng tôi đã lấy nó, tôi thật sự là có trăm miệng cũng không thể giãi bày!”
Thẩm Thất nhướn mày: “Không phải nhà kho cũng có camera à?”
Trên mặt Hòa Tiếu Tiếu vẫn là vẻ oan ức: “Đúng vậy, tất cả nhà kho chứa đồ đều có camera nhưng chỉ nhà kho này là không có.
Vì trong đó đều đựng dụng cụ làm vườn, dựa theo giá trị của chúng thì căn bản không cần lắp camera theo dõi, cho nên ở đó không có lắp.”
Thẩm Thất nói: “Cái này có hơi kỳ quái! Sao ngọc Hòa Điền lại đặt trong nhà kho ấy nhỉ? Được rồi, cô đừng khóc nữa, tôi đi hỏi chị dâu một chút xem có phải là hiểu lầm gì không!”
“Cám ơn nhị thiếu phu nhân!” Hòa Tiếu Tiếu lập tức đứng lên, khom lưng với Thẩm Thất: “Cám ơn cô đã chịu tin tưởng tôi!”
Hòa quản gia cũng nhẹ nhàng thở dài: “Tốt