Kim Kiện ngồi trước bàn đọc sách, ông ngẩng đầu lên nhìn Văn phu nhân nói: “em không nói với anh, hôm nay nhà có nhiều khách đến thế.
Em bảo anh phải cư xử thế nào đây?”
Văn phu nhân vừa cười vừa đi vào, bà ôm Kim Kiện từ phía sau, nói: “dỗi rồi sao?”
Kim Kiện bị Văn phu nhân ôm một cái, những tức giận vừa rồi, dần dần tiêu tan.
Năm nay ông mới hơn 40 tuổi, không lớn hơn Văn Nhất Phi bao nhiêu.
Đang là thời kỳ rất đáng ngại.
Với lại, thân phận của ông hiện nay, là người tình của Văn phu nhân.
Cho nên, ông tức giận cũng là lẽ thường tình.
Văn phu nhân thả Kim Kiện ra, bà từ từ mở rèm cửa, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, những ánh nắng xuyên qua khe cửa, bà nhẹ nhàng nói: ‘chúng ta bên nhau, cũng đến mười mấy năm rồi, gần hai mươi năm rồi đấy? Nhớ lúc đó khi chúng ta mới quen nhau, lúc đó anh còn rất trẻ tràn đầy sức sống.
Chớp mắt cái đã từng đấy năm trôi qua, em cũng có tuổi rồi, anh giờ cũng đã có tóc bạc.”
Kim Kiện không nói gì, ông chỉ cúi đầu xuống, quay lứng với Văn phu nhân.
“Em chỉ cảm thấy, bao nhiêu năm nay, em luôn giấu anh ở sau lưng, thiệt thòi cho anh quá.
Bây giờ con trai em dẫn vợ chưa cưới về cái nhà này, em cũng muốn anh ra ngoài ánh nắng một chút.” Văn phu nhân từ từ đứng dậy, những ánh nắng chiếu lên người bà, khiến những nét trên khuôn mặt bà mờ đi.
“Em và anh ta tuy chưa ly hôn, nhưng hai người đã ly thân 20 năm rồi.
Tranh cãi bao nhiên năm, cũng cảm thấy mệt mỏi rồi, giờ đến ngồi cùng nhau ăn bữa cơm cũng cảm thấy là một cực hình.” Văn phu nhân tiếp tục nói: “nhưng, em không thể ly hôn.
Bởi vì khi kết hôn, đã đưa ra thỏa thuận, bên đề xuất ly hôn, bắt buộc phải từ bỏ tất cả.
Kiện, anh nói em có thể từ bỏ sao? Cho dù con trai em đã là người lớn, cho dù con không còn cần người mẹ này nữa, nhưng, con vẫn là con của em!”
“Nhưng em yêu anh, vì vậy, em đã chạy đến đây, để được bên anh.” Văn phu nhân cúi đầu xuống, mái tóc dài che mất đôi mắt, khiến người ta không thể nhìn thấy biểu cảm của bà.
“em chỉ muốn dùng cách này, chính thức đưa anh đến trước mặt con em.
Cho dù con không hề đón nhận anh, nhưng em vẫn muốn tỏ rõ thái độ.
Đó chính là, em nhất định sẽ ở bên anh.”
“Ở bên nhau? Ở bên nhau như thế nào?” Kim Kiện cười mỉa mai: “em đã nói rồi, nếu em đề xuất ly hôn, em sẽ phải từ bỏ tất cả.”
“Nếu, em nói, em sẵn sàng vì anh từ bỏ tất cả những thứ đó thì sao.” Văn phu nhân đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Kim Kiện, ánh mắt bà như đang rực cháy, nói: ‘nếu không có gì thay đổi, em sắp được làm bà nội rồi.
Đến ngày đó, chính là lúc em từ bỏ tất cả!”
“Cái gì?” Kim Kiện hơi bất ngờ.
“Đúng đấy.” Văn phu nhân giọng rất khẳng định nói: “chỉ cần em lên chức bà nội, chính là lúc em hoàn toàn rời xa nơi này! Kiện, anh có sẵn sàng chờ em không?”
Kim Kiện không nói một lời nào.
Bao nhiêu năm rồi, không phải anh chưa từng nghĩ đến khả năng này.
Nhưng, dần dần lâu rồi, anh thật sự không dám mơ tưởng đến những thứ này nữa.
“Em không ân hận sao?” Rất lâu sau Kim Kiện mới nói ra câu hỏi này.
Văn phu nhân cười thản nhiên: “em đã ân hận 30 năm rồi.
Cuộc đời còn lại của em không còn dài nữa, em không muốn ân hận nốt 30 năm cuối đời.”
Kim Kiện cuối cùng cũng nở nụ cười.
Dưới tầng, Thẩm Thất không kìm nổi hỏi Hạ Nhật Ninh: “Nhật Ninh, anh nói xem, bố mẹ Nhất Phi vì sao rõ ràng không còn tình cảm với nhau, nhưng lại không chịu ly hôn?”
Hạ Nhật Ninh nói nhỏ giải thích với cô: “sự kết hợp của họ lúc đó, là bị ép buộc.
Anh nghe Nhất Phi nói, từ lúc cậu ấy còn rất nhỏ, đã nhớ là hai người đã ly thân rồi.
Khi cưới nhau đã không yêu nhau, sau khi cưới về sao có thể sống hòa thuận với nhau được chứ?”
“Á?” Thẩm Thất ngạc nhiên nhìn Hạ Nhật Ninh.
“Năm đó khi cô được gả cho chú, đã không cam tâm tình nguyện.
Nhưng do hai gia đình kết thân, không ai có thể trốn thoát được.
Vì vậy, đã hình thành cục diện như ngày hôm nay.
Vì cô là con riêng, nên địa vị không cao, mà chú năm đó cũng vì tính cách quá nhu nhược, lại không có