Chẳng phải đã nói giờ này đưa đồ ăn sáng tới sao?
Vì sao không có ai?
Vì thế chỉ chốc lát, một đám người ướt sũng đầu bước ra.
Mọi người nhìn nhau, sau đó đồng thời bật cười.
Tình cảm tốt đẹp chính là như thế, chỉ một ánh mắt, một hành động cũng có thể ấm áp vui vẻ.
Văn phu nhân kêu mọi người ngồi xuống ăn sáng, mặc dù đơn giản như rất kĩ càng.
Văn Nhất Phi cắt xong thức ăn thì đưa cho Lưu Nghĩa, bưng suất còn chưa cắt của Lưu Nghĩa lại để mình ăn.
Thấy động tác của Văn Nhất Phi, Văn phu nhân cười hài lòng.
“Mẹ, gần đây còn đủ tiền tiêu không?” Văn Nhất Phi vừa cắt bánh bao vừa hỏi: “Con thấy vườn hoa sau nhà nên tu sửa rồi, con gửi cho mẹ ba lăm tỉ, mẹ chăm nom một chút.”
“Ừ.” Văn phu nhân vừa cười vừa nói: “Con trai hiếu kính mẹ, đương nhiên phải nhận rồi.”
Văn Nhất Phi lập tức cười.
Thẩm Thất cũng gật đầu nói: “Em cũng thấy nếu vườn hoa sau nhà có thêm một cái bể bơi nữa thì sẽ càng đẹp hơn.”
“Vậy thì nghe Tiểu Thất đi.” Văn phu nhân cười hì hì nói: “Nếu vượt quá dự tính thì con trai phải phụ trách bổ sung đấy.”
“Không vấn đề gì.” Văn Nhất Phi nói ngay: “Muốn xây cái gì thì xây cái đó.”
Văn phu nhân vừa cười vừa nói: “Không cần, mẹ nói đùa thôi, mẹ vẫn còn tiền.
Tiền mà con cho mẹ mấy năm nay mẹ cũng không tiêu đến, đều tiết kiệm trong tài khoản.
Đợi đến khi hai đứa kết hôn, con lấy số tiền đó về, mua đồ cho Tiểu Nghĩa.
Con gái nhà người ta đi theo con cũng không dễ dàng gì, không thể bạc đãi người ta.”
Ánh mắt của Văn Nhất Phi ấm áp: “Mẹ, con có tiền.
Con có thể nuôi cô ấy mấy đời.”
Lưu Nghĩa cũng vội xua tay: “Bác, không cần đâu, con cũng có tiền.”
“Con có tiền là chuyện của con, dì làm mẹ chồng, cho con là cho con.” Văn phu nhân nói nghiêm túc: “Mẹ sống ở trong nước, thì phải tuân theo quy tắc ở đây.
Con là con dâu của mẹ, thì một đồng tiền lễ hỏi cũng không thể thiếu được.”
Lưu Nghĩa không khỏi nhìn sang Văn Nhất Phi, Văn Nhất Phi tươi cười nói với Lưu Nghĩa: “Mẹ cho thì em cứ lấy đi.”
Lúc này Lưu Nghĩa mới đỏ mặt: “Con cám ơn.”
Ăn sáng xong, Văn phu nhân nói với Văn Nhất Phi: “Nhất Phi, con đi theo mẹ một lát.”
“Ờ, vâng.” Văn Nhất Phi đứng dậy theo Văn phu nhân lên thư phòng ở trên lầu.
Văn phu nhân mở chiếc tủ trong tường ra, lấy ra một chiếc hộp màu đỏ đậm, không nhìn tới nó mà đưa thẳng cho Văn Nhất Phi, nói: “Đây là những thứ mà mẹ để dành được mấy năm nay.
Mẹ không có bản lĩnh gì cả, bây giờ con giàu có hơn mẹ, vì vậy mẹ cũng không cho con tiền nữa.
Những thứ này là đồ cưới mà năm đó mẹ mang theo, với quan hệ hiện tại của mẹ và ba con, mẹ không muốn có lời cho ông ấy.
Vì vậy những thứ này mẹ để cho con và Tiểu Nghĩa.”
“Mẹ! Văn Nhất Phi cảm động, đôi mắt hoa đào ngấn lệ.
“Được rồi, con đừng trách mẹ li hôn với ba con liền đến với Kim Kiện là mẹ đã thoả mãn rồi! Nhóc con ạ, mẹ cũng không phải kiểu phụ nữ truyền thống của Trung Quốc, mẹ sẽ không nhẫn nhịn chịu đựng!” Văn phu nhân vỗ vai Văn Nhất Phi nói: “Nhưng người làm mẹ trong thiên hạ này đều có một điểm giống nhau, đó là thương yêu con của mình.
Cô bé Tiểu Nghĩa này đúng là không tệ, mặc dù trông như con trai, nhưng suy nghĩ chu đáo, vừa kiên nghị lại còn quyết đoán.
Rất ít người biết thưởng thức vẻ đẹp của cô gái như vậy.
Con rất may mắn khi gặp được cô ấy, còn bắt được hạnh phúc này.
Mẹ thực sự mừng cho hai đứa.”
“Cám ơn mẹ.” Hốc mắt Văn Nhất Phi đỏ lên.
Đây là sự ấm áp duy nhất mà hắn cảm nhận được từ ngôi nhà của mình trong lần về nhà này.
Văn phu nhân cũng tỏ ra cảm khái nói: “Mẹ xin lỗi con, trước kia mẹ không tốt, chỉ lo theo đuổi tự do và tình yêu của mình, không quan tâm tới cảm giác của con.”
Văn Nhất Phi mang theo nước mắt lắc