Tiểu Xuân lập tức nói: “Vâng, tổng giám đốc!”
“Liên lạc với mấy chuyên gia nổi tiến nước ngoài xem.
Cho bọn họ khám bệnh từ xa, xem có cách nào tốt hơn không.” Hạ Nhật Ninh quay đầu nói với bác sĩ Tần và bác sĩ phụ trách: “Tôi không phải đang nghi ngờ phán đoán của hai anh mà đang nghe ý kiến của nhiều người.”
Bác sĩ Tần xua tay: “Tôi không sao.”
Bác cả nói: “Vậy mẹ tôi lúc nào có thể ra khỏi phòng cấp cứu?”
Bác sĩ phụ trách nói: “Bệnh nhân cần một lúc nữa mới tỉnh lại được, chỉ cần một hai người nhà ở lại chăm sóc bệnh nhân là được.”
“Tôi ở lại!” Mọi người đồng thanh nói.
Hạ Nhật Ninh lập tức nói: “Tôi và Tiểu Thất ở lại, những người khác về trước nghỉ ngơi.
Nhờ mấy mợ chăm sóc cho Tiểu Duệ, Tiểu Hòa.
Chị dâu đang mang thai, không thích hợp làm việc mệt mỏi, anh cả cũng phải về nhà với bà ngoại.
Lúc gọi điện thoại anh hai đã dặn em rồi, nhất định phải chăm sóc cho gia đình nhà vợ.
Anh ba, anh tư, hai anh còn phải liên lạc với chuyên gia nước ngoài, gửi bệnh án của bà ngoại qua đó, hỏi thăm thêm vài người xem thế nào.
Anh năm, mẹ em nhờ cả vào anh! Anh sáu, anh và Sùng Minh có thể liên lạc với bên Anh không?”
“Bọn anh cũng định như vậy.” Thẩm Lục và Sùng Minh lập tức trả lời.
“Vậy thì tốt, mọi người về cả đi.
Tối nay em và Tiểu Thất ở đây.
Chúng em ở bên ngoài suốt, không thể trọn chữ hiếu với bề trên.
Vậy nên đêm nay không ai được giành với chúng em cả, nếu không, nhất định Tiểu Thất sẽ khóc cả đêm!” Hạ Nhật Ninh nhấc tay ôm vai Thẩm Thất, Thẩm Thất nhìn Hạ Nhật Ninh bằng ánh mắt cảm kích, chủ động ôm lấy eo anh: “Cảm ơn.”
Cậu hai nói: “Mọi người nghe lời Nhật Ninh đi! Chúng ta về trước rồi thay nhau chăm bà!”
Mấy người còn lại lúc này mới gật đầu.
Sau khi mọi người rời khỏi đó, Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất đợi bà cố Thẩm được đẩy từ phòng cấp cứu ra, đưa vào phòng bệnh thường, hai người ngồi hai bên trông coi.
Bà cố Thẩm ngủ rất an ổn, bà được tiêm thuốc mê nên không cảm thấy đau.
Nhưng đến khi tỉnh lại, e rằng không dễ chịu gì!
Hạ Nhật Ninh khẽ nói với Thẩm Thất: “Tiểu Thất, đừng lo lắng, chắc chắn sẽ có cách.”
Thẩm Thất gật đầu, bình tĩnh nói: “Thực ra bà ngoại có thể giữ được tính mạng em đã vô cùng biết ơn ông trời rồi.
Bà ngoại cũng sắp 90 tuổi, vì gia đình mà khổ cả một đời.
Em rất thương bà.
Một gia đình đông con cháu như vậy nhưng dù là mẹ, em, anh trai, hay các anh chẳng ai khiến bà bớt lo cả.”
“Cả đời bà chưa từng sống cho mình, lúc nào cũng sống vì người khác.
Bà già rồi còn phải bận lòng bao nhiêu chuyện.” Thẩm Thất đưa tay lên lau vệt nước bên khóe mắt: “Nếu như không phải bà đi chùa cầu phúc cho em nhất định sẽ không bị ngã! Ngày xuân đông bắc lạnh lắm! Hất nước ra đất, đến đêm đã đóng băng.
Bà ngoại...”
Hạ Nhật Ninh nhấc tay, dịu dàng lau nước mắt cho Thẩm Thất: “Bà ngoại nhìn thấy em rơi nước mắt sẽ đau lòng lắm đấy.
Em đừng khóc nữa, coi như để bà yên tâm đi.”
Thẩm Thất gật gật đầu: “Không khóc, em không khóc.
Bà ngoại nhất định sẽ khỏi bệnh! Em phải nghĩ cách để bà có thể đi lại bình thường như trước!”
“Đúng rồi, chúng ta sẽ nghĩ cách!” Hạ Nhật Ninh động viên Thẩm Thất.
Bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa khe khẽ.
Hạ Nhật Ninh quay đầu, thấy Thẩm Lục và Sùng Minh đang đứng ở ngoài.
Hạ Nhật Ninh nói với Thẩm Thất: “Em ở đây trông bà, anh ra ngoài xem thế nào.”
Thẩm Thất gật đầu.
Hạ Nhật Ninh rón rén ra khỏi phòng bệnh, nhìn hai người đang đứng ở cửa phòng bệnh, không nhịn được nói: “Sao hai người vẫn chưa đi?”
Thẩm Lục nhỏ giọng nói: “Anh liên lạc với thầy rồi, thầy bảo, cách thì có nhưng rủi ro rất cao.”
Ánh mắt Hạ Nhật Ninh lóe sáng, xoay người đi ra ngoài: “Chúng ta ra ngoài rồi nói.”
Thẩm Lục