Hạ Nhật Ninh vươn tay ra kéo Sùng Minh nhưng chỉ kịp chạm đến góc áo của hắn.
Sùng Minh đang điên cuồng đạp chướng ngại vật đang kẹt trong bàn nâng ở bên dưới.
Còn Hạ Nhật Ninh đang ở trên bàn nâng, anh có thể cảm nhận được cảm giác lung lay rõ ràng.
Tiếng cảnh báo đếm ngược trở nên máy móc và lạnh lùng: “Đếm ngược thời gian, 30 giây, 29 giây...
Hạ Nhật Ninh lập tức thấy sốt ruội, anh xông ra ngoài định giúp Sùng Minh
Lại nhìn thấy Sùng Minh ném một vật về phía mình: “Bắt lấy!”
Hạ Nhật Ninh bắt lấy theo bản năng!
Cúi đầu xuống nhìn là thuốc vừa mới hợp thành ở phòng thực nghiệm.
Trong lòng Hạ Nhật Ninh có một dự cảm không lành: “Sùng Minh anh muốn làm gì”?
Sùng Minh ngẩng đầu nhìn Hạ Nhật Ninh cười nói: “Hạ Nhật Ninh, có lẽ chúng ta hôm nay chỉ có một người ra được thôi! Phiền anh nói với Thẩm Lục, Sùng Minh này sống bao nhiêu năm nay chưa bao giờ có tình cảm.
Nhưng tôi yêu cậu ấy!”
“Anh muốn làm gì? Anh điên rồi à? Tôi xuống đấy giúp anh.” Hạ Nhật Ninh chuẩn bị nhảy xuống dưới.
Sùng Minh lập tức ngăn cản hành động của Hạ Nhật Ninh: “Anh xuống cũng vô ích thôi, anh căn bản không biết điều khiển bàn nâng này! Hạ Nhật Ninh, tôi đưa anh lên! Lần này anh thắng rồi!
Lời vừa nói ra Sùng Minh liền hét lên một tiếng, hắn dùng toàn bộ sức lực lấy chân đạp chướng ngại vật đang kẹt ở bàn nâng kìa.
Chướng ngại vật bị đá đi, còn Sùng Minh cũng vì phản ứng ngược mà cả người giống như con diều đứt dây, rơi xuống vực sâu thăm thẳm ở phía dưới!
“Sùng Minh! Không được!” Hạ Nhật Ninh vươn tay muốn bắt lấy Sùng Minh nhưng lần này góc áo cũng không bắt được chỉ bắt được không khí.
Bàn nâng không còn chướng ngại vật liền tự động đi lên trên.
Hạ Nhật Ninh nằm sấp trên bề mặt của bàn nâng, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Sùng Minh cứ như vậy không còn nữa?
Sao lại thế?
Sao có thể thế được?
Hắn rơi xuống đâu rồi? Hắn còn có thể leo lên trên không?
Nguyện vọng của Hạ Nhật Ninh vỡ vụn theo tiếng đồng hồ đếm ngược lạnh lùng.
“Đếm ngược, 10, 9, 8.
7...” Hàm lượng oxy trong không khí lập tức giảm xuống còn 50%.”
Hạ Nhật Ninh lập tức điều chỉnh hô hấp, nuốt nước mắt nhìn xuống bên dưới bàn nâng, trong tay nắm chặt cái lọ Sùng Minh liều chết ném cho anh.
Không kịp nữa rồi.
Cho dù hắn nắm được sợi dây, nhưng nếu muốn leo lên cũng không kịp nữa rồi.
Bên trong phòng thực nghiệm có tiếng động nặng nề, đây là dấu hiệu của việc thiết bị tự hủy diệt đã được khởi động.
Khi đồng hồ đếm ngược về không thì hàm lượng oxy trong không khí cũng đã là 0%.
Giây tiếp theo, vị trí trung tâm trong phòng thực nghiệm phát nổ.
Tác dụng phát nổ mạnh mẽ khiến cho việc, tàn phá phòng thực nghiệm dưới đất này là việc dễ như trở bàn tay.
Hạ Nhật Ninh trơ mắt nhìn lưỡi lửa từng chút một chiếm lấy phòng thực nghiệm dưới chân anh, cũng chiếm lấy cơ hội sống sót của Sùng Minh.
Hạ Nhật Ninh càng ngày càng nắm chặt ngón tay lại, mắt phượng nuốt lệ, nhìn trân trân vào tất cả ở dưới chân.
Người đã quen với sự sống chết là anh lúc này đây lại một chữ cũng không nói ra được.
Sùng Minh, ông chùm của thế giới xã hội đen đó, người đàn ông mấy trăm quốc gia liên kết lại muốn giết hắn nhưng tìm được tìm được tung tích của hắn, người đàn ông bằng mặt không bằng lòng với Hạ Nhật Ninh, người đàn ông hận không thể thay thế, người đàn ông có quan hệ với người thân của mình cứ như thế biến mất sao?”
Hắn thật sự không về được nữa sao?
Chẳng phải hắn tự xưng là kẻ bất tử sao?
Chẳng phải hắn...
Đã nói là sẽ về sao?
Hạ Nhật Ninh khẽ nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt từ từ rơi xuống.
Thẩm Lục, Tiểu Thất, xin lỗi!
Xin lỗi!
Anh không giữ được lời hứa của mình!
Anh đã làm mất Sùng Minh rồi!
Anh làm mắt hắn rồi!
Bên dưới bàn nâng là ngọn lửa đang cháy dữ dội, vào giây phút lưỡi lửa chuẩn bị chiếm lấy bàn nâng Hạ Nhật Ninh liền lăn lộn ngay tại chỗ, ra khỏi bàn nâng rơi phía trên mặt đất.
Một đám người vây quanh anh: “Tổng giám đốc!”
Hạ Nhật Ninh đứng lên từ trên mặt đất, im lặng quay người nhìn bàn nâng vừa đưa anh thoát thân trong chớp mắt bị lưỡi lửa xâm chiếm, bị đốt thành một đống sắt vụn.
Tiểu Xuân bất an nhìn Hạ Nhật Ninh: “Tổng giám đốc, ngài Sùng Minh...”
Hạ Nhật Ninh không nói gì, chỉ đưa cái chai trong tay cho Tiểu Xuân thấp giọng nói: “Đưa đến Thẩm gia!”
Tiểu Xuân nhận lấy cái lọ, dường