Thẩm Thất chủ động kéo giãn ra khoảng cách với Hàn Tắc Phương: “Cái gì?”
“Tiểu Thất, em có phải có ý kiến với tôi?” Hàn Tắc Phương chuyển chủ đề nói: “Em tại sao cứ trốn tôi chứ?”
Thẩm Thất liền nói: “Không có! Anh đừng nghĩ lung tung.”
Hàn Tắc Phương với vẻ u buồn nhìn Thẩm Thất, thấp giọng nói: “Nhưng em mãi trốn tránh tôi.
Em rõ ràng là chê bai tôi.
Có phải tôi nói với em, tôi chỉ là một con nhà giàu cỡ nhỏ, cho nên em xem thường tôi đúng không? Cũng đúng, em thân là con gái út Thẩm gia, là viên ngọc trên tay, được sự yêu chiều.
Bây giờ lại gả vào Hạ gia, trở thành người trên vạn người nữ chủ nhân Hạ gia.
Em khinh thường tôi, cũng là chuyện thường tình.
Là do tôi quá tham lam.
Tôi cho rằng, em thân thiện với mọi người, tự nhiên cũng sẽ thân thiện với tôi mấy phần.
Là tôi sai rồi.
Sai đến không ngờ.
Xin lỗi, tôi không làm phiền nữa.”
Nghe Hàn Tắc Phương nói như thế, Thẩm Thất thật sự cảm thấy từng chữ làm nhói cả tim.
Co ấy khi nào thì khinh thường người khác?
Cô ấy trước giờ chưa từng!
“Tôi không có!” Thẩm Thất biện bạch một cách bất lực.
“Thế sao em lại trốn tránh tôi?” Hàn Tắc Phương hỏi tới.
“Tôi...” Thẩm Thất liền bất lực, cô ấy thực sự cảm thấy Hàn Tắc Phương này có vấn đề, nhưng cụ thể là chỗ nào có vấn đề không nói ra được.
Cô ấy chỉ là bản năng trốn tránh phiền phức, chứ không phải khinh thường anh ta!
Chuyện này làm sao mà giải thích?
“Tiểu Thất, chúng ta cũng được xem là người cùng chung hoạn nạn.
Khi ở thị trấn suối nước nóng, đám người chúng tôi, được sự giúp đỡ từ các cậu, nói thực ra, tôi thật sự rất cảm kích.
Sau đó cô bé đáng thương đó phát bệnh, em còn tốt bụng mà nói chuyện cùng với cô bé đó, vẽ cho cô bé, sau này, chúng ta còn cùng đi thăm cô bé.
Tiểu Thất, tôi tưởng rằng chúng ta là bạn bè.” Hàn Tắc Phương tổn thương mà nhìn Thẩm Thất, anh ta vốn dĩ trông rất thân thiện rất dễ thương, nhìn Thẩm Thất như thế, càng khiến người ta khó mà có lòng cự tuyệt.
“Đúng vậy.” Thẩm Thất chỉ có thể gật đầu trả lời.
“Em cũng từng nói, chúng ta có thể làm bạn.
Chẳng lẽ em hối hận rồi sao?” Hàn Tắc Phương đáng thương mà nhìn chằm chằm Thẩm Thất.
Đây chính là điểm khác nhau giữa Hàn Tắc Phương và Trình Thiên Cát.
Trình Thiên Cát tuy rằng cũng theo phong cách tỏa nắng, nhưng tuyệt đối không dùng ánh mắt đáng thương tội nghiệp nhìn người khác.
Sát thủ, không bao giờ lộ rõ điểm yếu cho kẻ địch thấy.
Thẩm Thất than nhẹ một tiếng, nói: “Được rồi được rồi, anh đều đúng.
Là lỗi của tôi.
Tôi xin lỗi với anh.”
“Thế thì giờ chúng ta giờ là bạn chưa đó? A, đúng rồi, zalo của em cho tôi một lát.” Hàn Tắc Phương lấy điện thoại ra, tỏ ý Thẩm Thất lấy điện thoại ra: “Lần trước tôi mượn tiền em, vẫn chưa trả cho em.”
“Không cần đâu.” Thẩm Thất lắc đầu nói: “Không cần phải ngại.”
“Nhưng tôi sẽ để trong lòng sẽ áy náy một thời gian dài.
Tôi là một người đàn ông, sao có thể để con gái trả tiền cho tôi chứ?” Hàn Tắc Phương nghiêm túc nói.
“Được thôi.” Thẩm Thất chỉ có thể lấy điện thoại ra, thêm Hàn Tắc Phương vào bạn bè.
Rất nhanh, cô ấy liền nhận được chuyển khoản từ zalo của Hàn Tắc Phương 6.666.666
Thẩm Thất khẽ nhíu mày, nói: “Nhiều quá rồi.
Tôi lúc đó không có trả nhiều như thế.”
“Tiền lãi.
Cộng thêm đó, là lãi suất.” Hàn Tắc Phương cười híp mắt nhìn Thẩm Thất, nói: “Tôi rất cám ơn em lúc đó trượng nghĩa ra tay.
Bời vì lúc đó, tôi ở nơi này một người bạn cũng không có.”
“A, không có gì, đúng rồi, anh vừa nói, Văn Văn và sư huynh chia tay, la do anh? Câu nói này làm sao mà giải thích?” Thẩm Thất lần nữa đem chủ đề trở về.
Hàn Tắc Phương chậm rãi trả lời nói: “Bởi vì, Văn Văn muốn bên cạnh tôi!”
“A?” mắt Thẩm Thất mở to ra: “Cái gì?”
Hàn Tắc Phương cười rất ngọt: “Em không nghe sai, tôi và Văn Văn muốn bên nhau.”
Thẩm Thất thu lại biểu cảm kinh ngạc, cúi mắt nói: “Nếu như hai người yêu thương lẫn nhau, thế thì tôi chúc phúc hai người! Văn Văn nên tìm người đàn ông thích hợp với cô ấy!”
Lúc này, giọng của Triệu Văn Văn từ xa truyền tới: “Thì ra hai người trốn ở đây trò chuyện!”
Thẩm Thất và Hàn Tắc Phương đồng thời quay người lại, Thẩm Thất ngoài ý muốn mà nắm bắt được ánh mắt ghen tuông của Triệu Văn Văn.
Ơ, cô ấy có phải hiểu lầm gì rồi không?
Thẩm Thất liền kéo ra khoảng cách với Hàn Tắc Phương, biểu cảm của Triệu Văn Văn mới tốt hơn một chút.
“Không có, chỉ là vô tình gặp nhau, sau đó liền nói