Mắt Triệu Văn Văn khẽ cúi, khẩu khí lạnh nhạt mấy phần: “Ồ? Vậy sao? Anh ấy thật sự rất quan tâm cô.”
Thẩm Thất vừa muốn giải thích, Phùng Mạn Luân đột nhiên đi tới, với vẻ khẩn trương hỏi: “Em có sao không? Anh vừa rồi đang nói chuyện với người khác, thì nghe nói bên đây xảy ra chuyện.”
Thẩm Thất lắc đầu: “Sư huynh, em không sao.”
Triệu Văn Văn thấy Phùng Mạn Luân đến, ánh mắt liền dịu lại mấy phần.
Cô ấy không dám trước mặt Phùng Mạn Luân, cho Thẩm Thất sắc mặt xem.
Thẩm Thất nói: “Em đi xem Hàn Tắc Phương.”
Lời cô ấy vừa nói xong, Triệu Văn Văn liền nói: “Không cần nữa, vẫn là tôi đi xem tốt hơn.
Mạn Luân, anh phụ trách chăm sóc Thẩm tiểu thư, cô ấy là khách quý, không được chậm trễ.”
Cách xưng hô của Triệu Văn Văn, từ Tiểu Thất thành Thẩm tiểu thư, hàm ý trong đó, đều là hiển nhiên cả.
Phùng Mạn Luân gật đầu: “Được.”
Thẩm Thất cũng cảm nhận được sự xa cách của Triệu Văn Văn đối với mình, cô ấy không kiềm được hỏi: “Sư huynh, em chỗ nào đắc tội cô ấy chứ? Tại sao hôm nay, thái độ cô ấy đối với em đột nhiên lạnh xuống vậy?”
Phùng Mạn Luân đẩy vai Thẩm Thất, tìm lấy chỗ ngồi, nói: “Đây là chuyện sớm muộn.”
Thẩm Thất vẫn chưa hiểu, nhưng lại hỏi: “Sư huynh, em nghe nói, anh và Triệu Văn Văn sắp chia tay? Đây là thật sao?”
“Ừm, hôm nay sẽ tuyên bố tin tức này.” Phùng Mạn Luân rất bình tĩnh từ tốn mà trả lời nói: “Em thực ra đã sớm biết bọn anh chỉ là diễn kịch chăng?”
Mặt Thẩm Thất liền đỏ, không lên tiếng.
“Thế em biết tại sao thái độ của Triệu Văn Văn đối với em lạnh nhạt vậy không?” Phùng Mạn Luân cười với ý vị sâu xa.
Thẩm Thất lắc đầu: “Em cái gì cũng không biết! Em đã rất lâu không gặp cô ấy!”
“Bởi vì, Hàn Tắc Phương!” Phùng Mạn Luân khẽ bật cười: “Thấy Văn Văn tìm được tình yêu của mình, anh cũng rất vui thay cô ấy.”
“A?” Thẩm Thất ngây ra: “Ý anh nói, Văn Văn và Hàn Tắc Phương hai người họ...? làm sao có thể? Sư huynh, anh thật sự không để tâm sao?”
“Tại sao phải để tâm?” Phùng Mạn Luân dang tay: “Cô ấy có dũng khí theo đuổi tình yêu, anh rất tán thưởng.”
Thẩm Thất há lấy há miệng một chữ cũng nói không ra.
Với sự hiểu biết của Thẩm Thất đối với Phùng Mạn Luân, cũng biết lần hủy bỏ hôn ước này, Triệu Văn Văn nhất định nằm ở thế yếu.
Hơn nữa trong tình hình biết rõ tất cả.
Thế thì, Triệu Văn Văn và Hàn Tắc Phương là yêu nhau thật lòng sao?
Nhưng, như vậy thì có thể giải thích, nguyên nhân thái độ lạnh nhạt vừa rồi của cô ấy đối với mình.
Cô ấy có lẽ hiểu lầm quan hệ giữa mình và Hàn Tắc Phương chăng?
Ừm, mình sau này vẫn nên tiếp tục giữ khoảng cách với nhũng người đàn ông không liên quan mới được.
Trong lòng mình chỉ có Hạ Nhật Ninh, tuyệt đối không có chuyện của những người đàn ông khác.
Kiểu hiểu lầm vô duyên vô cớ này, có thể bớt được cái nào hay cái đó!
Thẩm Thất liền nói: “Em hiểu rồi, em sẽ giữ khoảng cách với anh ta.”
Phùng Mạn Luân mĩm cười, nói: “Mấy hôm trước gặp Tiểu Nghĩa, nghe nói chuyện của Tiểu Nghĩa và Văn Nhất Phi đã thành rồi?”
Thẩm Thất gật đầu: “Đúng thế, xem như là thành.
Đã gặp qua phụ huynh đàn trai, phụ huynh bên đàn gái cũng không còn trở ngại gì.
Cho nên, hai nhà bọn em đang suy nghĩ có cần tổ chức đám cưới chung không.
Tất nhiên, em và Nhật Ninh chỉ là phụ, chủ yếu vẫn là Văn Nhất Phi và Tiểu Nghĩa.”
Ánh mắt Phùng Mạn Luân khẽ nhấp nháy, biểu cảm trên mặt có phần cứng ngắt, sau đó mắt khẽ cúi nói: “Vẫn còn bốn tháng, các em đều sắp kết hôn rồi! Tội nghiệp anh, vẫn cô đơn một mình.”
Thẩm Thất với vẻ lúng túng: “Sư huynh, xin lỗi, em không phải cố ý.”
Phùng Mạn Luân mĩm cười, đưa tay sờ đầu Thẩm Thất nói: “Ghi nhớ, nhớ giữ khoảng cách với Hàn Tắc Phương.”
Thẩm Thất dùng sức gật đầu.
Nhất định phải giữ khoảng cách!
Nhưng, Triệu Văn Văn lại hiểu lầm rồi!
Phùng Mạn Luân thấy mục đích mình đã đạt được, liền đứng dậy, nói: “Anh đi chào hỏi những người khác, em nghỉ ngơi một chút.”
“Được.” Thẩm Thất gật đầu.
Phùng Mạn Luân vừa đi, mấy quý bà bên cạnh liền tụm lại, hỏi: “Thẩm tổng, nghe nói hôm nay trên buổi tiệc chính thức tuyên bố một quyết định trọng đại, sẽ là quyết