Nghĩ tới lời Lận Hinh từng nói, ánh mắt Triệu Văn Văn kiên định hơn hẳn.
Hàn Tắc Phương rời đi khiến cô cảm thấy buồn và mất mát.
Nhưng người cô muốn trước giờ vẫn là Trình Thiên Cát!
Vậy cô nên dùng cách gì để có được anh đây?
Phút chốc, Triệu Văn Văn rơi vào trầm ngâm.
Hàn Tắc Phương vừa đi vừa lộ rõ nụ cười đắc ý.
Mọi việc đang xảy ra đúng như anh bố trí.
Triệu Văn Văn, anh coi trọng em lắm đó!
Có em đi trước gây chú ý, hành động của anh sẽ càng bí mật.
Những thứ em còn nợ anh, anh sẽ đòi dần từng cái!
Nét ngây ngô trên khuôn mặt trẻ trung của Hàn Tắc Phương dần bị thay thế bằng sự tàn nhẫn, vô tình.
Giai cấp chết tiệt, gia tộc chết tiệt, truyền thống chết tiệt, nhân nghĩa đạo đức chết tiệt!
Tất cả đều cút hết đi!
Đứng trước thù hận, không có đúng sai.
Những ngày tiếp theo, Thẩm Thất về cơ bản không ra khỏi cửa.
Nhưng dù có vậy, cô vẫn bị dọa sợ.
Quản gia nói với Thẩm Thất, mấy ngày gần đây luôn có người gửi mấy gói hàng đáng sợ vào hòm thư gia đình, gói hàng này lúc thì là bánh hình cái chân, cái tay máu me đầm đìa được làm từ đồ ăn, lúc thì là búp bê bị cắt nát vải, hoặc một tờ giấy trắng tinh có dấu tay màu đỏ tươi.
Vốn dĩ quản gia không định nói với Thẩm Thất những thứ này nhưng ông lo Thẩm Thất thiếu cảnh giác nên những gói hàng được gửi tới ông đều báo cáo với cô.
Mấy gói hàng này đều không tra được nguồn gốc, có kẻ bỏ tiền ra thuê người khác đưa tới đây chứ không phải đồ do công ty chuyển phát chuyển, vậy nên không thể tra ra được.
Tìm được mấy người đưa đồ đó, bọn họ đều bảo là trên mạng tuyển nhân viên part-time, bọn họ chỉ cần lấy đồ ở địa điểm cho sẵn sau đó đúng giờ đi giao thì bọn họ có thể lĩnh tiền vào tài khoản thanh toán.
Người nhà họ Hạ điều tra mấy tài khoản thanh toán đó, đều là những tài khoản đăng ký tạm thời.
Cũng không theo quy luật nào cả, rất khó tra ra thân phận thật của kẻ đó.
Vì chuyện này, mọi người đều trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Thẩm Duệ và Thẩm Hà không đến trường nữa mà mời gia sư về nhà dạy học.
Thẩm Thất cũng không ra khỏi cửa, trốn ở trong nhà, coi như có thể đảm bảo bình an.
Hôm đó, Thẩm Thất vừa mới tưới nước cho bông hoa mẫu đơn mới trồng ở trong vườn thì người làm mang điện thoại tới gọi: “Cô chủ, điện thoại của cô.”
Thẩm Thất nhận lấy điện thoại, là Triệu Văn Văn.
Cô nhíu mày.
Nói thật, cô không muốn dính dáng gì với bọn họ nữa, đặc biệt là trong tình huống khó xử này.
Cô không muốn bị kéo vào tình cảm của bất cứ ai, cũng không muốn trở thành người xấu phá hoại tình cảm của người khác.
Thứ cô muốn rất đơn giản đó là sống một cuộc sống yên ổn.
Tại sao, chuyện phiền phức cứ lũ lượt kéo đến vậy?
Điện thoại vẫn kêu, Thẩm Thất không còn cách nào khác đành phải nghe điện thoại.
Máy vừa thông đã nghe thấy Triệu Văn Văn đang khóc, khóc đến nỗi khiến Thẩm Thất mềm lòng.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Thẩm Thất hỏi.
Triệu Văn Văn khóc nấc lên: “Tiểu Thất, xin lỗi, chị nên làm gì bây giờ?”
“Rốt cuộc có chuyện gì?” Thẩm Thất rời khỏi vườn hoa, nhận lấy khăn lông người làm đưa cho lau sạch tay, nói: “Giờ chị đang ở đâu?”
“Chị, chị ở khách sạn.
Chị lừa Trình Thiên Cát bảo rằng em đang ở trong tay chị, sau đó...” Triệu Văn Văn nói đến đây, bật khóc nức nở: “Sau đó Trình Thiên Cát tin chị, anh ấy bảo, anh ấy sẽ cho chị đẹp mặt.
Tiểu Thất, chị rất yêu anh ấy, chị lừa anh ấy chỉ vì muốn gặp mặt anh ấy một lần.
Nhưng không ngờ, anh ấy lại vì em mà bắt cóc ba mẹ chị! Tiểu Thất, em có thể tới đây giúp chị không? Giờ chị nói gì anh ấy cũng không nghe, bắt chị mang em ra trao đổi với ba mẹ chị! Chị phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Thất suýt thì bật cười.
Này là cái quái gì!
Chẳng buồn cười chút nào!
“Xin