Hạ Nhật Ninh đã sắp xếp ổn thỏa bên này, còn bên Thẩm Thất cuối cùng cũng gần xong rồi.
Phùng Mạn Luân không chút nể nang tát thẳng vào mặt Triệu Văn Văn, khiến Triệu Văn Văn không còn mặt mũi nào nữa.
Phùng Mạn Luân bình tĩnh nhìn Triệu Văn Văn nói: “cô còn muốn nhảy không? Vậy thì hãy nhảy nhanh lên! Dù sao, cô cũng đã đủ mất mặt rồi, cứ chết đi cho xong hết mọi chuyện.”
Trình Thiên Cát cũng nói với vẻ mặt lạnh tanh: “cho dù cô có chết đi, tôi cũng không bao giờ nhìn mặt cô thêm lần nữa đâu! Ngày hôm nay tôi đến đây, không phải là vì cô, mà là đến để làm rõ những tin đồn này.”
Thẩm Thất thở dài một tiếng, cô không nói một lời nào.
Triệu Văn Văn hiện giờ như cưỡi trên lưng hổ lên hay xuống đều khó.
Cô ta vốn tính lấy việc nhảy lầu tự tử để ép Trình Thiên Cát xuất hiện, sau đó ép Trình Thiên Cát đến với cô ta.
Nhưng không ai có thể ngờ tới, cục diện lại trở thành như bây giờ.
Chẳng lẽ, cách của Lận Hinh, không hiệu quả sao?
Quả thật, không thể nghe lời của loại đàn bà ngu xuẩn đó.
Nếu cô ta đủ thông minh, sao lại bị Hạ gia đuổi ra khỏi nhà chứ?
Đúng lúc này, lính cứu hỏa đã mở được cửa sân thượng, vậy là Triệu Văn Văn đã bị lính cứu hỏa kéo xuống.
Thấy Triệu Văn Văn được cứu an toàn, Thẩm Thất thở phào nhẹ nhõm.
“Giờ không còn chuyện gì nữa, em về trước đây.” Thẩm Thất mở lời nói.
“Anh đưa em về!”
“Anh đưa em về!” Trình Thiên Cát và Phùng Mạn Luân đồng thanh đồng tiếng cùng nhau nói.
Thẩm Thất lắc đầu nói: “không cần đâu, vừa rồi lúc em đến, có vệ sĩ và lái xe đi cùng.
Em rất mệt mỏi, em muốn về sớm nghỉ ngơi.
Cảm ơn các anh đã đến đây, nói rõ mọi việc giúp em.
Em không biết ai đã làm hại em nói linh tinh trên mạng, bất luận là ai, em cũng không muốn truy cứu nữa.
Em quá mệt mỏi rồi.”
“Anh sẽ điều tra rõ chuyện này.” Phùng Mạn Luân nói: “anh không cho phép người khác làm tổn thương đến em.”
Thẩm Thất gật đầu, rồi quay sang nói với Trình Thiên Cát: “vậy em về trước đây, nếu có chuyện gì, thì liên lạc sau vậy.”
Trình Thiên Cát gật đầu.
Thẩm Thất quay người đi theo Tiểu Hạ lên xe, nhanh chóng biến mất khỏi nơi đó.
Trình Thiên Cát và Phùng Mạn Luân cùng nhìn nhau, lịch sự gật đầu chào nhau, rồi cùng quay người rời đi.
Các nhân vật chính đều đi hết rồi, đám quần chúng hóng chuyện cũng lần lượt rời đi.
Thẩm Thất dựa người vào ghế, một tay đỡ lấy cằm, nghĩ về những tâm sự của bản thân.
Tiểu Hạ yên tĩnh ngồi ở một bên, không nói một lời.
Tai nghe của anh đã nhận được chỉ thị từ Tiểu Xuân truyền đến, Tiểu Hạ chỉ chớp mắt và không nói gì.
Sau khi Tiểu Xuân truyền lệnh đến, Tiểu Hạ nói với Thẩm Thất: “thiếu phu nhân, cô có cần đi ra ngoài dạo một lúc cho khuây khỏa không?”
Thẩm Thất lắc đầu: “không có gì cần khuây khỏa đâu.
Về nhà thôi.
Về nhà vẫn là an toàn hơn.”
Thẩm Thất thở dài một tiếng trong lòng.
Đúng là rất đáng tiếc.
Cô vốn có thể làm bạn với Triệu Văn Văn.
Vì sao lại đến nông nỗi này chứ?
Nếu mình sớm biết mối quan hệ của Triệu Văn Văn và Trình Thiên Cát, có phải sẽ không trở nên như vậy không?
Hay nói cách khác, nếu mình chưa từng gặp Hàn Tắc Phương, mối quan hệ của mình và Triệu Văn Văn có phải sẽ không tồi tệ đến thế không?
Người Triệu Văn Văn thích, cuối cùng là ai?
Là Trình Thiên Cát hay là Hàn Tắc Phương?
Hay là, cô ta chỉ thích một cái bóng do chính mình tưởng tượng ra?
Tâm tư của đại tiểu thư, thật sự là rất khó nắm bắt!
Triệu Văn Văn bây giờ, có lẽ rất thê thảm?
Ba người đàn ông bên cạnh cô, đều phủ nhận cô hết, chắc cô sẽ rất đau lòng?
Thẩm Thất cảm thấy mình rất may mắn, mình thật sự rất may mắn, khi có được người chồng yêu thương mình.
Mình hạnh phúc đến vậy, tự nhiên thấy cũng nên khoan dung với người khác nhiều hơn.
Thôi vậy, chuyện này cứ thế cho qua đi.
Về đến Cảnh Hoa trang viên, buổi tối khi Hạ Nhật Ninh về đến nhà, Thẩm Thất chủ động ôm lấy eo anh, nói nhẹ nhàng: “thật ra Triệu Văn Văn cũng rất đáng thương đấy, không cần truy cứu nữa đau anh.”
“Em quyết định rồi?” Hạ Nhật Ninh cười hỏi nhỏ cô.
“Vâng.” Thẩm Thất gật đầu: “dù sao em cũng không mất mát gì.
Chuyện cần nói rõ, hôm nay cũng đã nói hết rồi, trên mạng muốn nói gì thì nói thôi.
Em cũng không để tâm nữa.”
“Những tin tồn trên mạng anh đã gỡ hết sạch rồi, không ai dám nói năng linh tinh nữa.
Triệu Văn Văn này, là bị người khác lợi dụng.” Hạ Nhật