Thẩm Thất hơi đỏ mặt.
Thẩm Lục rủ mí mắt xuống, gương mặt xinh đẹp buồn bã, khẽ nói: "Tiểu Thất không cần anh rồi..."
Thẩm Thất nhìn thấy cái bộ dạng này của anh trai, lập tức đau lòng một hồi, vừa định mở miệng nói, Hạ Nhật Ninh lại lên tiếng: "Không phải, em ấy vẫn rất yêu anh. Chỉ là, em ấy muốn nhìn thấy bộ dạng càng thêm kiên cường của anh! Em ấy cứ luôn ở bên cạnh anh, anh sẽ đối với em ấy có sự lệ thuộc. Vì vậy, mau chóng kiên cường đi, đừng khiến Tiểu Thất thất vọng!"
Ánh mắt của Thẩm Lục sáng ngời, kinh ngạc nhìn đến Thẩm Thất: "Tiểu Thất, thật là như vậy sao?"
Thẩm Thất há miệng, chỉ có thể gật gật đầu mà nói: "Đúng vậy a! Tiểu Thất thích nhất bộ dạng kiên cường của anh trai! Anh, em tìm cho anh bác sĩ tốt nhất được không? Mau khỏi bệnh, mau trở lại bên cạnh của em!"
Nhìn hốc mắt ửng đỏ của Thẩm Thất, Thẩm Lục dường như đã hạ quyết tâm thật lớn, cuối cùng cũng nghiêm túc mà gật đầu: "Tiểu Thất phải thường xuyên trở về..."
"Em biết rồi!" Hốc mắt của Thẩm Thất hơi ẩm ướt, đưa tay nắm láy cảnh tay của Thẩm Lục.
Ăn xong cơm tối, Hạ Nhật Ninh dẫn Thẩm Thất trở về cảnh hoa trang viên.
Lúc Thẩm Thất đang tắm rửa, Hạ Nhật Ninh gọi đến một số điện thoại.
Mãi lâu sau đó, điện thoại mới được tiếp nối.
"Nhật Ninh? Sao đột nhiên nhớ ra gọi cuộc điện thoại này rồi?" Bên kia điện thoại còn mang theo tiếng thở đốc sau khi vận động kịch liệt, nếu như không có đoán sai, khoảng thời gian này, đối phương còn đang tiến hành rất nhiều vận động huấn luyện thể năng.
"Mẹ..." Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng mở miệng nói: "Con muốn hỏi mẹ một chuyện. Là về tổ chức sát thủ đấy."
Bên kia điện thoại đã lặng im được một hồi, mới trả lời: "Con muốn hỏi cái gì?"
"Mẹ, ký hiệu kia trên người của mẹ... tổ chức đang ở, có thói quen gì cụ thể không?" Hạ Nhật Ninh nhẹ giọng hỏi.
Bên kia điện thoại lại lần nữa lặng im một hồi: "Nhật Ninh, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Thông thường, con không nên nhìn thấy cái này."
Hạ Nhật Ninh do dự một hồi, nói: "Hôm nay, con ở chỗ bạn con, thấy được cái ký hiệu này..."
Bên kia điện thoại đột nhiên bắt đầu hồi hộp, cất cao giọng nói mà nói: "Con nói cái gì! Con thấy được ở đâu? Không thể nào! Tổ chức gần đây hoàn toàn không có tiếp nhận đơn của trong nước!"
"Mẹ..." Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh ảm lại: "Mẹ nói thực cho con biết, lúc ký hiệu này xuất hiện, có phải tượng trưng cho cái gì?"
"Phải..." giọng nói của mẹ Hạ Nhật Ninh nặng trĩu một cái, nói: "Nếu như cái ký hiệu này là một ký hiệu hành động của tổ chức. lúc giải quyết đi một mục tiêu nhân vật, sẽ để lại cái ký hiệu này, chứng minh là người của tổ chức đã hoàn thành, thuận tiện nhận tiền của người mua."
"Mẹ... mười mấy năm trước, mẹ có đến trong nước chấp hành qua nhiệm vụ không?" Hạ Nhật Ninh tiếp tục hỏi.
"Có..." Hạ phu nhân than nhẹ một tiếng: "Đó là chuyện rất lâu ở lúc trước rồi..."
Cúp điện thoại, tâm trạng của Hạ Nhật Ninh, đột nhiên tự dưng bắt đầu nặng trĩu.
Hắn hình như đoán được chân tướng của sự thật...
Cha của Thẩm Thất, rõ ràng không phải là tự sát, mà là... bị giết...
Nếu như người giết chết người của Thẩm Thất là...
Hạ Nhật Ninh đột nhiên không dám nghĩ tiếp rồi...
Lúc này Thẩm Thất vừa mới tắm xong, thay một bộ áo ngủ đi tới: "Cuối cùng cũng là qua được cửa ải này rồi! Có thể thở phào một cái rồi!"
Hạ Nhật Ninh đem ý niệm ở trong đầu hất ra ngoài, cười được rất là phơi phới: "Qua được cửa ải? Đây chỉ là vừa mới bắt đầu!"
Thẩm Thất không hiểu mà nhìn hắn: "Hả?"
"Thân là vợ của anh, đương nhiên là công khai lộ diện rồi!" Hạ Nhật Ninh tà tà mà cười: "Bắt đầu ngày mai, theo anh tham dự mọi hội nghị."
Vẻ mặt của Thẩm Thất kinh hãi: "Không cần như vậy a?"
"Đương nhiên phải cần rồi!" Hạ Nhật Ninh nhướn mày, đưa tay nhẹ chấm vào chóp mũi của Thẩm Thất: "Đừng hòng nghĩ đến chuyện chạy trốn! Ngày mai anh sẽ cho em liên lạc bác sĩ ở bên nước Đức, hắn là chuyên gia giỏi nhất của chứng bệnh tự kỷ, có hắn ra tay, loại chứng bệnh tự kỷ phát sinh sau của Thẩm Lục này, nhất định có thể trị khỏi."
Thẩm Thất nghe được câu này, kiên trì ở lúc trước, trong nháy mắt tan thành mây khói!
Cô hận không thể vỗ vào ngực cam đoan với Hạ Nhật Ninh, mình nhất định có thể diễn kịch thật tốt, diễn tốt nhân vật nhị thiếu phu nhân của Hạ gia đấy!
Hạ Nhật Ninh đưa tay gãi gãi đầu của Thẩm Thất: "Được rồi, đi ngủ sớm đi."
Nói xong những lời này, Hạ Nhật Ninh ý tứ sâu xa mà nhìn thoáng qua Thẩm Thất: "Bây giờ không cùng anh ở riêng rồi chứ?"
Nói xong câu đó, Hạ Nhật Ninh quay người liền đi vào phòng tắm tắm rửa.
Thẩm Thất đỏ mặt nhìn bóng lưng của Hạ Nhật Ninh, cô đến bây giờ vẫn là cảm thấy có chút khó có thể tin nổi, chồng của cô lại không phải là Hạ Nhật Kỳ, mà là Hạ Nhật Ninh.
Trời ạ, nếu như Thẩm Ân Ân biết được, cô ấy sẽ nóng giận đến muốn chết chăng?
Hạ Nhật Ninh là nam thần của cô ấy!
Chuyện cô ấy lúc ép mình gả thay, cô ấy có lẽ sẽ phải hối hận đến chết chăng?
Nhớ tới những ức hiếp của Thẩm Ân Ân lúc trước mà mình đã chịu, nhìn xem hoàn cảnh của bây giờ, Thẩm Thất bỗng dưng có cảm giác được hả giận.
Cho dù là ấu trĩ, cũng cho bản thân mình ấu trĩ một hồi đi!
Cô chính là muốn khiến Thẩm Ân Ân hối hận đến chết!
Tin tức kết hôn của nhị thiếu gia của Hạ gia, trong vòng một đêm, đột nhiên truyền khắp toàn bộ phố lớn ngõ nhỏ của thành phố Vinh.
Mọi người nghe được tin tức này, quả thực là thành những mảnh vỡ thủy tinh vỡ đầy trên đất!
Nhất là những người phụ nữ thầm mến Hạ Nhật Ninh, chừng như là đem những đồ vật gì có thể đập ở trên tay, tất cả đều đập phá hết rồi!
Phùng Khả Hân là người điên cuồng nhất.
Cô ấy không chỉ đem đồ vật ở trên tay đập phá rồi, còn đem cả phòng khách cũng đập phá mất rồi.
"Nói đùa gì vậy! Hạ Nhật Ninh kết hôn? Anh ấy kết hôn với ai! Sao tôi không biết anh ấy kết hôn!" Trang dung đẹp đẽ của Phùng Khả Hân, lúc này mặt mũi đã vặn vẹo đến trình độ vô cùng đáng sợ.
Mọi người xung quanh ai cũng câm như hến, không dám tới gần.
"Ai dám gả cho anh ấy? Ai dám!" Phùng Khả Hân nắm lấy vật trang trí giá trị hơn một trăm nghìn ở trong tay, hung hãn đập nát ở trên mặt đất: "Tôi giết cô ấy!"
Phùng Mạn Luân nghe thấy động tĩnh, từ bên ngoài đi vào.
Trên mặt đất bừa bộn, khiến anh thở dài một tiếng.
"Khả Hân, em lại khống chế không nổi bản thân mình rồi." Phùng Mạn Luân chậm rãi đi tới, bình tĩnh