Nghe thấy tin này, mắt Thẩm Thất liền sáng lên: “Vậy anh trai nhất định sẽ đến hôn lễ của chúng ta ở nhà họ Hạ chứ?”
“Anh ấy sẽ đến!” Hạ Nhật Ninh nắm lấy tay Thẩm Thất: “Hôn lễ này là dành cho người ngoài.
Hôn lễ giữa nhà họ Hạ và nhà họ Thẩm mới là hôn lễ chân chính của chúng ta!”
Lúc này Thẩm Thất mới vui vẻ tươi cười.
Đúng vậy, hôn lễ ngày hôm nay chỉ là hôn lễ công khai dành cho người ngoài.
Ngày mai mới là là hôn lễ kiểu truyền thống Việt Nam chân chính của hai người bọn họ.
Rất nhiều các nhà đài đã phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình hôn lễ trên toàn cầu.
Những ai không thể đến tham dự, có thể theo dõi buổi hôn lễ thế kỷ được toàn thế giới dõi theo này qua các kênh truyền hình.
Giây phút này, có không biết bao nhiêu người trên toàn thế giới ngưỡng mộ hôn lễ này.
Mọi ống kính máy quay đều hướng vế phía Thẩm Thất, đến Lưu Nghĩa cũng phải làm nền cho Thẩm Thất.
Nhưng Lưu Nghĩa hoàn toàn không để ý.
Cô cảm thấy, có thể cùng tổ chức hôn lễ với Thẩm Thất đã là một chuyện vui nhất trong đời rồi.
Có thể cùng người thân thiết nhất với mình trải qua những chuyện tốt đẹp, đã là niềm hạnh phúc mà thượng đế ban tặng.
Trong buổi hôn lễ này, Thẩm Thất đã thay tám bộ váy cưới khác nhau.
Có thể nói mỗi bộ váy đều là kiệt tác, làm nổi bật sự hoàn mỹ và vẻ đẹp đẽ nhất của Thẩm Thất.
Hôn lễ diễn ra trong sáu tiếng đồng hồ, Thẩm Thất thật sự hơi mệt.
Mọi chuyện về sau đều do Hạ Nhật Ninh gánh vác, Thẩm Thất chỉ cần có mặt là được.
Hôn lễ kết thúc, tất cả mọi người đều nhanh chóng rời khỏi đó.
Bởi vì lúc này, nhà họ Hạ đã giăng đèn kết hoa, chuẩn bị đón Thẩm Thất vào cửa bằng nghi lễ đậm nét truyền thống Việt Nam vào ngày mùng bảy tháng bảy này!
Lưu Nghĩa cùng Văn Nhất Phi trở về nhà họ Văn để tổ chức hôn lễ truyền thống.
Hai cặp đôi tạm thời tách ra, họ hàng bạn bè đôi bên cũng tạm thời phân chia sang hai buổi hôn lễ.
Có thể nói, ngoài hai cặp đôi ra, thì những người khác cũng phải hoạt động liên tục.
Bây giờ cô dâu đang mang thai, quả thực còn được nâng niu hơn cả báu vật, ai dám để các cô mệt nhọc dù chỉ là một chút chứ?
Sáng sớm Thẩm Thất đã xuống máy bay, cô đã được ngủ một giấc thật ngon.
Những người khác bận đến chóng mặt, liên tục đón tiếp khách khứa cùng với những người bên nhà họ Hạ.
Bên phía nhà họ Hạ đã chuẩn bị đầy đủ từ lâu, Thẩm Thất vừa xuống khỏi máy bay, quản gia Hòa đã tự mình mang bát cháo bồi bổ an thai đến, phục vụ Thẩm Thất ăn sáng.
Mới sáng ra Thẩm Thất đã bị hù dọa!
Trời ơi, chỉ ăn sáng thôi mà, có cần khoa trương như vậy không?
Cả một bàn ăn phong phú được bày ra.
Hơn nữa, cả bàn ăn đều là đồ ăn sáng của cô!
Đồ ăn sáng của Thẩm Duệ, Thẩm Hà cùng với Hạ Nhật Ninh đều phải đưa đến phòng họp để giải quyết.
Quản gia Hòa cười tươi như hoa, giục Thẩm Thất ăn bữa sáng.
Thẩm Thất nhìn quản gia Hòa với vẻ bất lực: “Tôi không ăn được nhiều như vậy đâu, ăn tạm một ít là được mà.”
Quản gia Hòa tươi cười nói: “Đây là ý của lão phu nhân, tôi không thể tự ý quyết định.
Chỗ này cũng không nhiều lắm, mỗi món ăn một chút là được.
Xem cô thích những món nào, để mai còn làm nhiều hơn một chút.
Bác sĩ Tần nói, bây giờ cô mới có thai, không cần phải vội vàng tẩm bổ, nhưng vẫn phải bổ sung những chất dinh dưỡng cơ bản.”
Thẩm Thất bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tôi sẽ ăn mà.”
Trong phòng họp, Hạ Nhật Ninh ngồi bên cạnh con, săn sóc con ăn sáng.
Về chuyện chăm sóc con cái, Hạ Nhật Ninh thích tự mình chăm con, mà không muốn người làm nhúng tay vào.
Thẩm Hà rầu rĩ ăn sáng, không nói một lời.
Thẩm Duệ lén liếc em gái một cái, sau đó nháy mắt với Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh và con trai mình có sợi dây liên kết vô hình, trong nháy mắt Hạ Nhật Ninh đã hiểu ra.
Vì Thẩm Thất lại có thai nên tâm trạng của Thẩm Hà có chút không tốt.
Hạ Nhật Ninh quay đầu lấy một miếng trái cây, để vào trong đĩa của Thẩm Hà, khẽ nói: “Tiểu công chúa không vui à? Có thể nói cho ba nghe không?”
Thẩm Hà chán nản ăn miếng trái cây mà Hạ Nhật Ninh đưa cho, hàng lông mi dài cụp xuống,