Thấy Sùng Minh không để ý tới mình, Thẩm Hà lập tức bước lên trước mặt, kéo áo hắn rồi giơ hai tay ra đòi bế.
Sùng Minh vô thức ngồi xổm xuống, lập tức bế bổng Thẩm Hà lên.
Lúc này, Thẩm Hà mới vui vẻ, cô bé hôn chụt một tiếng thật kêu lên mặt Sùng Minh.
Trong đầu Sùng Minh dường như có một quả bom đang phát nổ.
Trong đầu hắn hiện lên rõ ràng hình ảnh hắn đã từng bế một cô bé chạy trốn khắp nơi.
Cô bé đó là ai?
Sao lại bỗng nhiên khiến trái tim hắn trở nên vui vẻ như thế?
“Mợ ơi, sao mợ lại phớt lờ Tiểu Hà?” Nhìn thấy dáng vẻ đờ đẫn của Sùng Minh, Thẩm Hà không nhịn được nên hỏi.
“Tiểu Hà?” Sùng Minh thấp giọng lặp lại.
Nếu như đây là Tiểu Hà, vậy thì cô bé mà hắn đã cứu là ai?
Thẩm Lục không nhìn Sùng Minh, hắn nói với Tiểu Hà: “Tiểu Hà, giúp cậu chăm sóc chú ấy một chút nhé.
”
Thẩm Hà gật đầu, cô bé phất tay với Thẩm Lục: “Cậu đi nhanh đi ạ!”
Thẩm Lục quay người đi vào phòng thay đồ, hắn nhanh chóng thay một bộ quần áo thời Đường màu tím than rồi đi ra.
Lúc này, giờ lành đã đến, đội rước dâu đã đến cửa trang viên Cảnh Hoa rồi.
Thẩm Lục bước lên trước mặt Thẩm Thất, hắn nhẹ nhàng ngồi xổm xuống rồi nói với cô: “Nào, Tiểu Thất, anh cõng em đi lấy chồng!”
Vành mắt Thẩm Thất đong đầy nước mắt, cô leo lên lưng Thẩm Lục.
Thẩm Thất nằm trên lưng Thẩm Lục như giống như hình ảnh được anh trai cõng lúc nhỏ, vẫn vui vẻ, hạnh phúc, yên bình và an toàn như thế.
Thẩm Lục đi về phía trước, giọt nước nằm sau trong hốc mắt chảy ra.
Thẩm Thất ở sau lưng cũng lặng lẽ rơi lệ.
Hôm nay, cô thực sự phải đi lấy chồng rồi.
Những người khác đều đi theo phía sau, gương mặt họ cũng hiện lên sự xúc động.
Đến cửa, Thẩm Lục giao Thẩm Thất cho Hạ Nhật Ninh rồi nói một cách trịnh trọng: “Hạ Nhật Ninh, anh chính thức giao em gái anh cho em! Tiểu Thất là cô bé được cưng chiều nhất trong nhà họ Thẩm.
Là máu mủ của mấy anh em bọn anh, nếu như em! ”
“Hạ Nhật Ninh thề với trời, suốt cuộc đời này, em thà phụ cả thiên hạ cũng không phụ cô ấy!” Hạ Nhật Ninh cắt ngang lời Thẩm Lục một cách mạnh mẽ như đinh đóng cột: “Anh vợ, em cảm ơn anh, cảm ơn anh đã quay về tham dự lễ cưới của bọn em, để cả đời này, em và Tiểu Thất không còn gì phải hối tiếc nữa!”
Nước mắt của Thẩm Lục lặng lẽ rơi xuống, hắn quay đầu nhẹ nhàng lau sạch nước mắt rồi nói: “Được, anh tin em.
”
Thẩm Thất làm theo yêu cầu của bà mối, cô lặng lẽ ngồi vào kiệu hoa, cảm nhận sự náo nhiệt bên ngoài, nghe tiếng pháo vang lên, chiêng trống vang dội, cô cười trong nước mắt.
Đội ngũ đón dâu chiến thắng trở về, những người bà con thân thích của Thẩm gia cũng theo sau.
Sùng Minh muốn đi tìm Thẩm Lục nhưng Thẩm Hà lại ôm lấy cổ của hắn rồi nói: “Cậu đã giao mợ cho cháu rồi! Mợ phải nghe lời cháu!”
Ánh mắt tăm tối của Sùng Minh bỗng nhiên hiện lên một tia rực rỡ.
Rõ ràng hắn không phải là loại người chịu sự quản chế của người khác, nhưng mà dần dần, hắn lại thích nghe theo mệnh lệnh của cô bé này.
Cảm giác này khiến cho hắn cảm thấy khó chịu nhưng cũng rất vui.
“Hả.
” Sùng Minh bình tĩnh trả lời: “Cháu vừa gọi chú là gì?”
“Mợ ạ!” Thẩm Hà nói một cách nghiêm túc: “Chú sẽ kết hôn với cậu cháu, không phải mợ thì là gì ạ?”
Nói xong, bàn tay nhỏ của Thẩm Hà giữ lấy gương mặt đẹp trai của Sùng Minh rồi nói: “Chẳng nhẽ chú muốn phản bội cậu cháu à?”
Bàn tay nhỏ của Thẩm Hà rất mềm mại, gương mặt thuần khiết, lúc tỏ ra nghiêm nghị quả thực rất đáng yêu.
Thấy Thẩm Hà như vậy, mặt mày của Sùng Minh cũng giãn ra.
Hắn nghĩ đến đến lúc gặp lại Thẩm Lục, rõ ràng hắn đã lấy dao ra nhưng lại không thể nào ra tay được.
Trái tim của hắn đập mãnh liệt không ngừng, ngăn hành động tiếp theo của hắn lại.
Thẩm Lục cứ đứng trước mặt hắn như thế, cả người nhếch nhác nhưng lại kiên quyết không chịu lùi nửa bước, thà rằng liều chết cũng không muốn bước đến trước mặt hắn.
Cảnh tượng đó đã làm Sùng Minh chấn động hoàn toàn.
Trái tim thắt lại, tình cảm quay về.
Nếu không phải là tình yêu sâu đậm đến mức khắc cốt ghi tâm thì làm sao có thể làm đến bước này chứ?
Sùng Mình còn đang thất thần thì Thẩm Hà vỗ vỗ vào vai hắn: “Mợ à, chúng ta phải lên xe rồi! Phía bên kia còn phải tổ chức lễ cưới nữa! Mặc dù lễ cưới hôm nay không liên quan gì đến cháu nhưng chúng ta vẫn