Mỗi nhà thôi miên, đều có cách và thủ pháp riêng của mình.
Robin cũng như thế.
Chờ sau khi Robin hoàn toàn hồi phục sự bình tĩnh và im lặng, vào vai nhà thôi miên, khí thế và khí chất của cả người ông ta đều thay đổi.
Ông ta không còn là kẻ bán tình báo tồi tàn nữa, mà là đại sư đức cao vọng trọng.
Robin để Sùng Minh nằm yên tĩnh trên chiếc ghế nằm, im lặng nghe lấy bài nhạc tự nhiên.
Bài nhạc này có thể giúp cho con người ta thả lỏng tinh thần, như là mình đang ở trong thiên nhiên vậy.
Không có tổn thương, không có chiến tranh, không có phiền muộn.
Cứ yên tĩnh như thế mà chìm vào giấc ngủ.
Sùng Minh không hề kháng cự với phương thức này, nhắm mắt im lặng nghe âm thanh của bài nhạc.
Robin thấy Sùng Minh hoàn toàn thả lỏng người, mới khẽ mở miệng nói: “Tôi tên Aude, năm nay 41 tuổi, là một bậc thầy cảm xúc đạt chuẩn.
Đúng thế, nghề nghiệp chính của tôi chính là bậc thầy cảm xúc, không chỉ là một nhà thôi miên.
Chuyện mà hôm nay tôi muốn làm với cậu, chính là thu xếp lại trí nhớ của cậu, bao gồm những trí nhớ còn nhớ, bị lãng quên, đóng kín, và thoáng qua.
Đừng có bất kỳ sự kháng cự gì với tôi.
Bởi vì, tôi không tổn thương cậu.
Bởi vì tôi là một phần của cậu.”
Đúng thế, Robin cũng là một tên giả.
Tên thật của ông ta là Aude.
Tất nhiên người biết được cái tên này, trên thế giới này cũng chẳng có mấy ai.
Chân mày của Sùng Minh liền thả lỏng.
Rõ ràng, Sùng Minh biết tên thật sự của Robin.
Robin cũng rõ, nếu ông ta không nói thực, thế thì, Sùng Minh sẽ không thật sự tin tưởng ông ta.
“Thế thì tiếp theo đây, để chúng ta cùng xem, mấy năm nay, trải qua những gì.
Lãng quên những gì.” Giọng của Robin rất nhẹ rất dịu dàng, nhưng lại đem cho con người ta cảm giác thoải mái mà an lành, không khiến người ta nảy sinh sự bày trừ.
Sùng Minh hình như trong một giây sau, liền chìm vào trong hồi ức của mình.
Tất cả mảnh vỡ của trí nhớ hình như đều im lặng nằm trong một không gian kín mít.
Trong những trí nhớ này, có thật có giả.
Có những chuyện thực tế đã từng xảy ra, có một số là dữ liệu rác trong lúc hoạt động của não, còn có một số đơn thuần chỉ là tưởng tượng.
Mỗi mảnh vụn của trí nhớ đều tỏa ra ánh sáng khác nhau.
Có cái mạnh mẽ, có cái yếu ớt.
Sùng Minh cảm nhận được linh hồn của mình, hình như rời khỏi cơ thể, đang đi về phía mấy mảnh vụn trí nhớ này.
Sùng Minh mỗi tiến một bước về phía trước, những mảnh vụn trí nhớ tỏa sáng kia đều sẽ tự động đi về phía anh ta, chìm vào bên trong cơ thể anh ta.
Anh ta như là ôn lại ký ức xưa của mình vậy, đem từng chuyện mà mình từng trải qua, đều ôn lại một lần.
Những thứ dơ bẩn, máu tanh, tàn nhẫn, lạnh băng đó, cũng bao gồm cả nổi hoảng sợ, bất an, bàng hoàng, bất lực nằm sâu trong linh hồn đó, đều được phóng to ra với anh ta.
Đúng thế, anh ta cho dù là quân vương của thế giới hắc ám, anh ta cũng có nhược điểm.
Chỉ là những nhược điểm này, người khác không từng biết qua.
Sùng Minh từng bước đi về phía trước, mồ hôi trên trán Robin, cứ rơi xuống lạch bạch.
Trải qua nhiều sự đen tối thế này, tuy nhiên vẫn có thể sống được.
Quả nhiên, trên thế giới này, chỉ có thể có mỗi mình Sùng Minh.
Khi mà Sùng Minh đi đến hình ảnh gặp nhau với Thẩm Lục, bước chân anh ta liền dừng lại.
Phân đoạn ký ức này, trong nơi sâu thẳm của linh hồn anh ta rực sáng tia sáng độc đáo.
Điều này chứng minh, anh ấy trân trọng biết bao phần ký ức này.
Những ký ức liên quan đến Thẩm Lục, như thủy triều vậy, mà ập vào trong cơ thể Sùng Minh.
Thì ra, mình từng yêu người đàn ông đó như thế.
Đúng thế, từng yêu, và vẫn cứ yêu.
Khi anh ta nhìn thấy hình ảnh Thẩm Lục ở đại sảnh của khách sạn, đem mình làm quà tặng năm mới cho mình, cảm xúc không bao giờ thay đổi của Sùng Minh, cuối cùng có sự dậy sóng.
“Thẩm Lục.” Sùng Minh mở miệng kêu nhỏ, Thẩm Lục trong trí nhớ từ từ quay người, quay sang cười rực rỡ với anh ta.
Nụ cười này, khuynh thành khuynh nước khuynh lòng người.
Trong ánh mắt tà mị của Sùng Minh, sát ý lạnh băng đều như triều rút mà biến mất, thay vào đó là vẻ kiên định cùng sự dịu sàng.
Robin cảm thấy