Thẩm Lục đáp lại nụ hôn của Sùng Minh một cách nhiệt tình.
Đây là người yêu của anh ấy.
Đây là người nhà của anh ấy.
Suốt đời này, không buông tay đối phương!
Màn ảnh hai người đang hôn say đắm trong bên tài, bị phát sóng trực tiếp ở trước mắt Nam Cực-nhân vật số hai của đảo W.
Nam Cực than thở, nói: “Người anh hùng như Sùng Minh, cũng không thoát khỏi ải mỹ nhân!”
Đông Phong nhân vật số ba cầm ly rượu đi tới, nhìn hình ảnh giám sát trên bức tường, nói rằng: “Con cái của Thẩm gia đúng là lợi hại.
Một người thu phục được Hạ Nhật Ninh, một người thu phục được Sùng Minh, Thử hỏi, trên thế giới này, có gia tộc có bản lĩnh như Thẩm gia đây chứ?”
Nam Cực gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nói rằng: “Đúng vậy! Nghe nói đại tiểu thư trong Thẩm gia đó đã mang thai song sinh, toàn bộ nhà Hạ gia đều thương yêu hết mực.
Muốn cái gì thì cho cái đó! Không lấy, cũng phải nhét đồ cho được.
Biết bao phụ nữ trên thế giới này đều mong ước được sinh sống như cuộc sống của người phụ nữ này! Cô ấy mới là người đại thắng trong cuộc đời này.”
Đông Phong và Nam Cực cụm ly: “Thế nào rồi? Lão đại nói gì rồi?”
“Không nói gì!” Nam Cực lắc đầu: “Muốn dựa hơi Hạ gia, không phải là chuyện dễ dàng như vậy.”
“Thế, còn Sùng Minh? Anh ta hiện giờ đang ở đây.” Đông Phương gấp gáp nói: “Nếu đảo W được Sùng Minh che đỡ, chúng mình về sau cũng không sợ gặp nguy cơ lớn!”
“Chỉ sợ, rất khó.” Nam Cực than thở: “Thôi, đừng cưỡng cầu! Lão đại đầu óc bị châm dây, làm chuyện ngu ngốc vậy.
Bây giờ, bình tĩnh thêm một thời gian rồi mới nói vậy.”
Đông Phong có chút không cam tâm mà ngậm miệng lại.
Còn hai người đang hôn nhau say mê ở bến tàu, đợi khi Thẩm Lục có chút khó thở, Sùng Minh mới rời khỏi Thẩm Lục.
“Anh--” Thẩm Lục nhìn Sùng Minh, muốn nói đôi lời nhưng lại thôi.
Sùng Minh gật đầu: “Ừa, anh đã tìm lại ký ức, anh đã biết rõ anh là ai, anh cũng biết rõ, cái nào là ảo giác cái nào là chân thực?”
Thẩm Lục bỗng nở một nụ cười dịu dàng: “Ừm, thế chúng mình về nhà thôi!”
Một câu về nhà, chốt lát khiến cho hốc mắt Sùng Minh trở nên dịu dàng.
“Nhưng mà, hiện giờ không thể về được.” Sùng Minh cười lên, tiếp tục nói: “Đã đến rồi thì không thể tay không trở về được.”
“Hả?” Thẩm Lục ngẩn người một cái: “Anh muốn làm gì?”
“Nhân vật số một của đảo W, em không hiếu kỳ là ai sao?” Sùng Minh kéo tay Thẩm Lục đi lên bờ.
Nơi điểm đến có rất nhiều người đứng đó cúi đầu chào hỏi: “Kính thưa ông Sùng Minh, kính thưa ông Thẩm!”
Sùng Minh phớt lờ họ, Thẩm Lục lại có chút ngại ngùng.
Thẩm Lục trả lời: “Có lẽ là một người rất buồn cười.”
“Ồ?” Sùng Minh nhướn lông mày, ánh mắt tràn đầy tình cảm.
“Nhìn thấy Quốc gia này có vũ khí phản chính phủ, thì đùa theo tham gia vô đó.
Sau đó lại gặp thêm đồng đội càng ngu ngốc và mắc cười hơn.
Sau khi bị động đội ngu xuẩn phản bội, thì quay người lại đi tìm chính phủ bày tỏ lòng trung thực về hành vi của mình, để cố gắng hòa giải.
Như vậy không phải là hài hước thì là gì?” Thẩm Lục không thể hiểu được: “Tại sao anh muốn gặp anh ta chứ?”
Sùng Minh cười phá lên, nói: “Có lẽ, em thực sự hiểu lầm rồi!”
Thẩm Lục nhìn anh ấy với vẻ kinh ngạc.
“Sự hài hước của anh ta, là đóng giả cho người khác xem.” Sùng Minh cười nói: “Nếu anh ta biểu hiện quá thông minh, em cảm thấy, Quốc Gia này sẽ an tâm mà đem hòn đảo quan trọng như vậy thuê cho anh ta không? Anh ta đúng là có tiền, nhưng hòn đảo này cũng có thể thuê cho những người giàu có khác.
Tại sao nhất định phải thuê cho anh ta chứ? Bởi vì do anh ta thể hiện mình rất ngu xuẩn!”
Thẩm Lục chốc lát dừng chân: “Há? Anh nói, mọi thứ này, đều chỉ là một trò kịch ư?”
Sùng Minh mỉm cười gật đầu, nói: “Em có lẽ chưa từng xuống tầng cuối cùng xem thử.
Anh đi qua rồi.
Phía dưới toàn bộ hòn đảo, phòng thủ đúng là nghiêm ngặt.
Một kẻ khôi hài, lại có thể làm được như vậy ư? Với lại sau trò kịch đó, Chính phủ sẽ cảm thấy người này dễ dàng kiểm soát, không đem cho Quốc gia này một mối uy hiếp lớn.
Đảo W mới có thể sinh