Lúc này Thẩm Thất có chút không hiểu nổi Hạ Nhật Ninh.
Vì sao hắn phải tốt với cô như vậy?
Bởi vì vết bớt trên người cô, trùng hợp với người hắn muốn tìm sao?
Bởi vì hắn cần một người phụ nữ, ngăn cản đào hoa xung quanh hắn?
Hay bởi vì trước giờ cô đều tự biết thân biết phận, cho nên hắn chọn cô để đỡ mất công suy nghĩ cách chia tay?
Đến lúc ôm lấy Thẩm Thất, Hạ Nhật Ninh mới cảm thấy yên lòng.
Hắn chưa từng có cảm giác như vậy.
Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng hắn biết...
Từ giờ về sau hắn không còn vô địch thiên hạ nữa...
Bởi vì, hắn có nhược điểm.
Thẩm Thất cắn môi nói: “Anh biết rồi sao?”
“Em cảm thấy em có thể giấu được anh sao?” Hạ Nhật Ninh buông Thẩm Thất ra, đánh nhẹ một cái lên đỉnh đầu cô, Thẩm Thất bị đau khẽ nhíu mày lại.
“Đau quá!” Thẩm Thất trừng mắt nhìn Hạ Nhật Ninh.
“Biết đau thì sao không phản công lại? Nhị thiếu phu nhân của nhà họ Hạ là người bọn họ có thể động vào sao?” Hạ Nhật Ninh xụ mặt xuống: “Nhà họ Thẩm dám đùa với lửa thì phải tiếp nhận hậu quả. Không cho phép cầu xin giúp bọn họ!”
Thẩm Thất há hốc mồm kinh ngạc.
Cô đâu có định cầu xin cho nhà họ Thẩm!
Nhà họ Thẩm có như thế nào cũng không liên quan đến cô!
Hạ Nhật Ninh thấy Thẩm Thất đứng đó, ánh mắt hơi dịu lại, đưa tay gãi đầu cô: “Đói không? Đi ăn cơm!”
Hạ Nhật Ninh vừa định đi thì Thẩm Thất đột nhiên túm lấy tay Hạ Nhật Ninh.
Lòng bàn tay Thẩm Thất áp sát vào cổ tay Hạ Nhật Ninh, dường như có thể cảm nhận được nhịp đập của hắn.
Hạ Nhật Ninh cúi đầu nhìn Thẩm Thất, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn có chút kinh ngạc.
Hắn bình tĩnh nhìn Thẩm Thất, đợi Thẩm Thất chủ động mở miệng trước.
“Sao anh đối xử tốt với tôi như vậy?” Thẩm Thất không nhịn được hỏi một câu.
Ngay lúc Thẩm Thất nghĩ Hạ Nhật Ninh sẽ né tránh trả lời vấn đề này thì Hạ Nhật Ninh lại nâng tay còn lại lên, vuốt mát Thẩm Thất, nhẹ nhàng bóp mũi cô, cưng chiều nói: “Bởi vì em là vợ của tôi!”
Thẩm Thất ngẩng đầu nhìn hắn.
Chỉ bởi vì... là vợ hắn thôi sao?
Chỉ bởi vì bảo vệ tôn nghiêm cho hắn chứ không phải hắn thật sự yêu thích cô sao?
“Tuy hôn nhân này là ngẫu nhiên, chúng ta cưới đều không phải là người mà mình mong muốn. Nhưng cũng đâu có quan hệ gì? Ít nhất bây giờ chúng ta chung sống rất tốt, không phải sao?” Hạ Nhật Ninh nghiêm túc nhìn Thẩm Thất, hắn muốn hiểu thấu Thẩm Thất.
Giờ khắc này, hắn không ngại để cho Thẩm Thất biết rõ lòng mình.
Điều kiện là Thẩm Thất phải nguyện ý tin tưởng hắn.
“Em có thể nghi ngờ anh, cũng có thể thăm dò anh. Nhưng đừng bao giờ tổn thương chính mình.” Hạ Nhật Ninh hiểu cảm giác không an toàn của Thẩm Thất, hắn đưa tay vuốt mặt cô: “Được rồi, chúng ta còn rất nhiều thời gian tìm hiểu nhau. Hiện giờ