Mai Linh ấm ức: “Em chạy ra đây cũng vì việc này.
Anh Thẩm Tứ, em thật sự không hiểu, thanh danh của nhà họ Mai ở bên ngoài tốt như vậy, tại sao phải làm chuyện quá đáng như vậy? Em vì phản đối mà bị bố tát cho một cái.”
Mai Linh mới chỉ 18 tuổi, tam quan vẫn coi như bình thường.
Thẩm Tứ đưa tay xoa lên đỉnh đầu của Mai Linh, an ủi cô như với bề dưới của mình.
Cảm nhận được cái xoa đầu của Thẩm Tứ, mặt Mai Linh lại đỏ lên lần nữa.
“Được, tôi đi nói chuyện với bố cháu.” Thẩm Tử nói: “Đừng khóc, khóc rồi không đẹp đâu.”
Quả nhiên Mai Linh không khóc nữa, cô lén nhìn Thẩm Tứ đang lái xe.
Những năm nay hình như anh đẹp trai hơn thì phải.
Thâm Tứ rất nhanh đã lái xe về nhà họ Mai.
Thẩm Tứ và Mai Tùng Lâm hơn kém nhau mười mấy tuổi, nhưng hai người lại là bạn khá tốt với nhau.
Đối với Mai Tùng Lâm, Thẩm Tứ ngoài việc không thể tùy tiện đồng ý với sự hồ đồ của ông về mặt tình cảm thì vẫn rất thích tài hoa của ông.
Bởi vì bản thân Thẩm Tứ vốn là người kinh doanh triển lãm tranh, quán bar cho nên thường có quan hệ với người trong giới nghệ thuật, anh cũng thông qua một buổi giao lưu văn hóa mới quen Mai Tùng Lâm sau đó hai người vừa gặp đã thân và trở thành bạn bè.
Tuy nhiên trước đây Thẩm Tứ cũng chỉ giao lưu về mặt nghệ thuật với Mai Tùng lâm, rất ít qua lại trong cuộc sống riêng.
Bây giờ Thẩm Tứ đưa Mai Linh vừa chạy ra ngoài về, rất nhiều người trong nhà có hơi bất ngờ.
Mai Linh nhanh chóng nói với mẹ vừa nãy có mấy tên cô đồ chặn cô lại, là Thẩm Tứ đã cứu cô.
Quả nhiên Mai phu nhân rất cảm kích Thẩm Tứ.
Thẩm Tứ nghe mười phần được tám, anh nghe hiểu được sự bất lực của nhà họ Mai nhưng lại càng hiểu sự bất lực không thể không nhờ anh giúp của Tư Y Cẩm.
Theo lý mà nói, việc nhà như thế này Thẩm Tứ không muốn tham gia.
Nhưng nghe thấy tiếng khóc không thành tiếng của Tư Y Cẩm trong điện thoại anh lại mềm lòng.
Thật khó giải quyết!
Quan thanh liêm khó giai quyết việc nhà.
Buổi tối hôm đó Thẩm Tứ ở trong phòng khách của nhà họ Mai.
Phòng khách ở tầng bốn, Mai Linh ở tầng ba.
Thẩm Tứ tắm xong, chuẩn bị đi nghỉ thì có tiếng gõ cửa phòng vang lên.
Thẩm Tứ lau đầu rồi ra mở cửa, nhìn thấy Mai Linh đứng ở bên ngoài, Thẩm Tứ cũng không để tâm liền hỏi thẳng luôn: “Sao thế?”
Thẩm Tứ vừa tắm xong, trên người chỉ mặc một chiếc áo choàng ngủ.
Bởi vì bây giờ là mùa hè nên chất vải của áo choàng ngủ rất mỏng, hoàn toàn để lộ đường nét khỏe mạnh thẳng tắp của anh.
Con cháu của nhà họ Thẩm luôn rất chú ý đến tập luyện và chăm sóc cơ thế, cho nên Thẩm Tứ 34 tuổi vẫn có thân hình và phong thái đáng tự hào.
Mai Linh vừa nhìn thấy Thẩm Tứ thì tim đã đập thịch thịch, mặt cô bất giác đỏ lên.
“Anh Thẩm Tứ, em muốn hỏi anh, ngày mai anh sẽ đi phải không? Có thể tiện đường chở em đến thành phố Vinh không?” Mai Linh cúi đầu hỏi.
“Được.” Thẩm Tứ gật đầu nói: “Tôi vốn dĩ là muốn đến thành phố Vinh đón em gái, em rể và cháu tôi.”
“Vâng, cảm ơn anh.” Mai Linh nói với ánh mắt hoảng loạn, trốn tránh, rụt rè như chú thỏ con.
Thẩm Tứ không hề nghĩ theo hướng khác, anh nói: “Thời gian không còn sớm nữa, cháu đi ngủ sớm đi.”
Thẩm Tứ vừa định đóng cửa Mai Linh liền giờ tay chặn cửa lại.
“Cháu còn việc gì khác à?” Thẩm Tứ nhìn cô với vẻ nghi hoặc.
“Không, không có gì, em...” Mai Linh lắp bắp nói: “Ừm, anh Thẩm Tứ, anh đã có bạn gái chưa?”
Thẩm Tứ giơ tay gõ vào đỉnh đầu của Mai Linh: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, gọi tôi là chú! Việc của người lớn trẻ con đừng tùy tiện nghe ngóng.
Tôi ngủ đây, ngày mai còn có việc nữa.”
“Vâng, vậy chúc anh ngủ ngon.” Mai Linh nói xong câu này liền quay người chạy mất.
Thẩm Tứ bất lực lắc đầu, con bé này trưởng thành rồi, cũng biết quan tâm đến việc của người lớn cơ đấy!
Mai Linh trở về phòng, cô đặt tay lên tim mình, thình thịch, thình