Đầu kia của điện thoại truyền đên tiếng thét chói tai: “Cuối cùng thì cậu cũng vẫn còn nhớ tớ!”
Thẩm Thất ôm trán nói: “Tớ xin lỗi, không phải tớ cố ý không liên lạc với các cậu đâu, cậu cũng biết hoàn cảnh của gia đình tớ rồi đấy.”
Trần Thần thở dài một tiếng rồi nói: “Biết thì biết, bọn tớ cũng không có ý cười cậu, được rồi, thế ngày hội kỷ niệm thành lập trường cậu có tới không?”
Thẩm Thất liền nhìn về phía Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh nghe thấy tiếng nói ở trong điện thoại thì chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Thẩm Thất liền nói: “Được, lễ kỷ niệm thành lập trường sẽ tổ chức vào ngày nào?”
Trần Thần thông báo ngày tháng xong thì hàn huyên với cô thêm mấy câu rồi cúp máy.
Thẩm Thất nhìn Hạ Nhật Ninh: “Tôi thực sự có thể đi à?”
“Đương nhiên rồi, đó là quyền tự do của em.” Hạ Nhật Ninh mỉm cười yếu ớt đáp lời: “Người anh cưới là vợ chứ không phải là một con rối.”
Thẩm Thất cười thật lòng: “Hạ Nhật Ninh, cảm ơn anh.”
“Về nhà thôi.” Hạ Nhật Ninh khởi động xe rồi đưa Thẩm Thất về nhà.
Mặc dù sau đó cả hai người đều không nói gì thêm nhưng bầu không khí lại tốt đẹp lạ thường.
Thẩm Thất nhìn phong cảnh hai bên đường đang lùi về phía sau, xe hơi, người đi đường, dường như là mỗi người đều đang vội vàng quay về nhà.
Về đến nhà, bầu không khí vẫn tràn đầy sự dịu dàng và chờ mong như thế.
Trước đây, thì chuyện về nhà lại là cơn ác mộng với Thẩm Thất.
Nhưng mà hôm nay, cô cuối cùng cũng thoát khỏi cơn ác mộng đó rồi, cuối cùng cô cũng có thể giống như những người bình thường khác, cuối cùng cũng có thể cảm nhận hai chữ tốt đẹp này rồi.
Mặc dù đây là một cuộc hôn nhân gượng ép sai trái nhưng mà không thể không phủ nhận rằng Hạ Nhật Ninh đã cho cô một thế giới yên tĩnh và bình lặng.
Trong trang viên Cảnh Hoa, cô có đủ tự do.
Đối với một người nắm quyền quan trọng trong tay, một đế vương nắm trong tay mạch máu kinh tế của cả đế quốc mà nói thì đây cũng coi như là cách bày tỏ rất tốt của hắn rồi.
Thẩm Thất cứ nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài rồi suy nghĩ viển vông như thế.
Cô không hề phát hiện ra tốc độ xe đã chậm đi một chút.
Hạ Nhật Ninh đã chạy quá mức cho phép, lại còn chạy với tốc độ của QQ nữa.
Hạ Nhật Ninh đột nhiên không nghĩ tới việc bầu không khí tốt đẹp thế này lại kết thúc như thế.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy sự trói buộc của ngôi nhà, đoạn đường về trang viên Cảnh Hoa quá gần. Mới nhất, nhanh nhất lại được thay mới, cung cấp miễn phí.
Nếu như có thể, hắn hy vọng rằng con đường này sẽ mãi mãi không có điểm cuối, thì hắn có thể cứ đi cùng với cô mãi như thế này.
Hạ Nhật Ninh dùng bàn tay thon dài điều khiển bánh lái, hắn nhìn thấy Thẩm Thất ngồi dựa vào lưng ghế nhẹ nhàng thiếp đi.
Hạ Nhật Ninh lặng lẽ vươn tay ra, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay của Thẩm Thất.
Bàn tay của Thẩm Thất nhỏ bé, nhanh nhẹn hơn tay của Hạ Nhật Ninh nhiều.
Ngón tay nho nhỏ chạm vào lòng bàn tay hắn, mang đến một cảm giác bình yên kỳ lạ.
Hạ Nhật Ninh chưa bao giờ được trải qua cảm giác này.
Khi nắm tay cô, hắn giống như có thể nắm được cả thế giới vậy.
Loại cảm giác lạ lẫm này khiến cho hắn cảm thấy vừa mới lạ vừa bàng hoàng.
Đồng thời cũng khiến cho hắn cảm thấy hơi bất an.
Hắn biết rằng, chỉ cần hắn buông tay cô ra thì hắn sẽ lại bất an.
Nhưng mà, hắn lại càng hiểu rõ rằng hắn không nỡ buông tay...
Bàn tay hắn lại càng chặt hơn, hắn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, chặt hơn một chút, lại chặt thêm một chút nữa.
Thẩm Thất vẫn cứ ngủ, cô để cho Hạ Nhật Ninh tùy ý nắm tay mình, không hề có một chút phản ứng nào.
Nhưng mà mặc dù như thế thì Hạ Nhật Ninh vẫn cảm thấy không đủ.
Hắn không nhịn được mà đặt tay lên ngực tự hỏi, hắn đã bắt đầu để ý đến cô từ lúc nào thế nhỉ?
Từ cái hôm mưa tầm tã đấy ư?
Hay là lúc cô sốt mê man ngay trước trước mặt hắn?
Hay là lúc ở chỗ Mạc đại ca, dáng vẻ chậm chạp của cô đã chọc hắn cười?
Hay là cái lúc mà cô để lộ ra tính cách thật sự của mình lần đầu tiên, cười đùa ầm ĩ với hắn?
Cũng có thể là lúc cô bướng bỉnh đứng bên cạnh hắn, đòi cùng hắn vượt qua mọi chông gai?
Những thứ này không quan trọng.
Bởi vì mỗi một cái nhíu mày, mỗi một ánh mắt của cô đều đã khác sâu vào trong đầu của hắn rồi, mỗi một hình ảnh đều sống động như thật, khiến cho hắn không có cách nào để quên đi.
Loại cảm giác này có phải là tình yêu không?
Tình yêu thực sự tươi đẹp đến thế sao?
Mặc kệ đây có phải là tình yêu hay không, thì hắn vẫn không muốn để cô đi.
Bởi vì, khoảng khắc mà hắn nghe thấy cô gặp phải phiền phức đó, trái tim hắn thực sự giống như bị thít chặt.
Hắn chưa bao giờ lo lắng cho một người nào đến như thế.
Giờ đây, cuối cùng hắn cũng có được người này rồi...
Mặc dù hắn đã cố gắng đi thật chậm rồi nhưng cuối cũng thì cũng đã đến trước cửa nhà.
Chiếc xe từ từ dừng lại, Hạ Nhật Ninh ngăn không cho người khác nói chuyện, hắn cẩn thận bế Thẩm Thất đang ngủ say ở chỗ ngồi bên cạnh lên rồi đi vào phòng ngủ.
Quản gia nhìn thấy tư thế này của bọn họ thì lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Mọi người lặng lẽ lui ra, trả lại không gian cho bọn họ.
Thẩm Thất lặng lẽ ngủ ngoan như một con mèo nhỏ, cô cuộn mình vào lòng Hạ Nhật Ninh.
Động tác của Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng vô cùng.
Dịu dàng đến mức Thẩm Thất không hề cảm thấy được một chút nghiêng ngả nào.
Hôm sau, lúc mở mắt ra, Thẩm Thất nhất thời vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.
Cô nhớ là trước khi thiếp đi cô ngồi ở trên xe cơ mà, sao bây giờ vừa mở mắt đã thấy mình ở nhà rồi?
Cô quay đầu nhìn lại, không hề có một chút bất ngờ nào, Hạ Nhật Ninh vẫn đang nằm ngủ bên cạnh cô.
Hạ Nhật Ninh vẫn chưa tỉnh, lần đầu tiên Thẩm Thất có thể quang minh chính đại mà quan sát gương mặt lúc ngủ của hắn.
Cho dù là trong giấc mơ thì hắn vẫn mang dáng vẻ tôn quý mê người của một hoàng tử như thế.
Ngũ quan của hắn như được điêu khắc ra vậy, vừa hoàn hảo lại hài hòa.
Vẻ nam tính cuốn hút chỉ thuộc về đàn ông được toát ra một cách tinh tế.
Một người đàn ông hoàn hảo như thế mà lúc này lại nằm ngủ ngay bên cạnh cô.
Càng nghĩ thì càng thấy giống như đang mơ vậy.
Thẩm Thất cẩn thận vươn bàn tay nhẹ nhàng vẽ theo viền môi của Hạ Nhật Ninh.
Môi của hắn vừa mỏng vừa bóng bẩy, trần đầy sắc hồng rực rỡ.
Một người đàn ông mà lại có một đôi môi như thế, quả thực là khiến cho không ít người kể cả nam lẫn nữ ghe ghét muốn chết...
Thẩm Thất cảm thấy bản thân như đang trở nên tham lam, ngoài bờ môi ra thì cô còn muốn sờ vào những chỗ khác nữa, xem thử xem những chỗ khác có phải cũng hoàn hảo giống như trong tưởng tưởng của cô không...
Không chờ ngón tay của Thẩm Thất động đậy, Hạ Nhật Ninh vẫn còn đang ngủ đột nhiên mở miệng, rồi đột nhiên cắn lấy ngón tay của Thấm Thất.
Một dòng điện tê dại từ đầu ngón tay đột nhiên truyền đến khắp các ngóc ngách trên cơ thể cô.
Thẩm Thất lúng túng, khó xử vô cùng.
Hắn đã tỉnh rồi ư?
Là bị cô đánh thức à?
Hạ Nhật Ninh từ từ mở mắt ra.
Một khi