Tư Nhiên không nói gì.
Mai Tùng Lâm nói tiếp: “Tiểu Nhiên, ba cũng biết bây giờ nhà họ Hạ đối xử rất tốt với hai mẹ con.
Ba rất vui, thật đấy, có người đối xử tốt với hai mẹ con trong lòng ba cũng rất thoải mái.
Ba cũng thừa nhận, trước đây ba không tốt, ba đã làm rất nhiều việc sai trái cũng làm rất nhiều việc hồ đồ.
Nhưng ông trời đã trừng phạt ba rồi! Con xem ba đã ở tuổi này rồi mà không có con trai, bác sĩ nói cả đời này ba sẽ không có đứa con nào nữa.”
Tư Nhiên vẫn không nói gì.
“Tiểu Nhiên ba có thể nói thật với con, truyền thống của nhà họ Mai luôn là chỉ cho con trai thừa kế không cho con gái thừa kế, mọi thứ của ba cuối cùng cũng cần con thừa kế.” Mai Tùng Lâm tiếp tục cám dỗ Tư Nhiên, ông nói không nhanh không chậm: “Tuy con có một chị gái nhưng rất lâu trước đây đã chia xong tài sản rồi.
Con bé ngoài việc có thể lấy đi sính lễ hậu hĩnh ra thì cổ phiếu, trái phiếu và bất động sản của nhà họ Mai nó đều không mang đi được.
Những thứ đó đều là của con.”
“Ba còn có thể sống được bao lâu nữa? Ba đã 60 tuổi rồi, ba có thể sống nhiều nhất 20, 30 năm nữa.
Còn con thì sao? Lúc đó chính là lúc con trẻ trung khỏe mạnh nhất, cũng là lúc cần sự ủng hộ về tài chính nhất.
Có sự ủng hộ và tài sải của nhà họ Mai con có thể tiết kiệm được rất nhiều bước và tránh được rất nhiều rắc rồi, trực tiếp bước lên đỉnh cao.”
“Bây giờ con chỉ có 5 tuổi, có lẽ vẫn chưa hiểu được tài sản của nhà họ Mai có nghĩa là gì.
Ba có thể nói cho con biết, ở cả thành phố M không ai dám so tài sản với nhà họ Mai.
Đúng vậy, nhà họ Mai quả thực không bằng nhà họ Hạ, thậm chí ngay cả một ngón tay cũng không so được với nhà họ Hạ.
Nhưng nhà họ Hạ có tốt đến đâu thì cũng không phải của con, còn nhà họ Mai có kém thế nào thì một xu tiền cũng là của con.”
“Chắc con cũng biết mẹ con nuôi con vất vả thế nào.
Ba đã nghe nói lúc hai mẹ con nghèo nhất một tháng chỉ ăn một bữa thịt.
Đó còn là tiền mẹ con vất vả tiết kiệm được.
Tiểu Nhiên bây giờ con cũng vào học trong học viện quý tộc Duệ Hà, con nên hiểu rõ hơn tầm quan trọng của điểm khởi đầu.
Nếu không có điểm khởi đầu tốt con lấy cái gì để phẩn đấu, lấy cái gì để hiếu thuận với mẹ con? Học sinh mới tốt nghiệp tiền lương thấp thế nào con có biết không?”
“Được thôi, con vẫn chưa thể hiểu được những việc này, nhưng ba sẽ luôn đợi con trưởng thành, đợi con hiểu được mọi thứ, ba còn sống ngày nào sẽ đợi con ngày đó, ba còn sống năm nào sẽ đợi con năm đó.
Khi nào con nghĩ thông suốt rồi có thể tìm ba bất cứ lúc nào.” Mai Tùng Lâm viết số điện thoại của mình ở trên giấy đẩy sang cho Tư Nhiên: “Đây là số điện thoại riêng của ba, con có thể tìm ba bất cứ lúc nào.
Cho dù con tìm ba không phải vì để về nhà họ Mai, cho dù con đến để gây họa lớn, chỉ cần con gọi vào số điện thoại này thì ba sẽ giải quyết tất cả giúp con! Đây là sư sám hối của một người ba!”
Ánh mắt Tư Nhiên nhấp nháy rất lâu, cuối cùng cậu cũng khẽ mở lời: “Bác nói là bất cứ lúc nào?”
Cuối cùng Tư Nhiên cũng mở lời, hòn đá trong lòng Mai Tùng Lâm cũng không còn nữa.
Ông gật đầu lia lịa: “Đúng, bất cứ lúc nào!”
Tư Nhiên cúi đầu, nghĩ ngợi rất lâu rồi nói: “Cháu muốn có được sự công nhận của nhà họ Hạ có phải là việc không hề dễ dàng không?”
Có được sự công nhận của nhà họ Hạ?
Ý của thằng bé là...
Có một ý nghĩ to gan xuất hiện trong đầu của Mai Tùng Lâm,suy nghĩ này làm ngón tay ông run rẩy.
Lẽ nào ý của Tư Nhiên là nó muốn ở bên Hạ Thẩm Hà? Thằng bé muốn làm con rể của nhà họ Hạ? Trời ơi, nếu thật sự là như vậy thì nhà họ Mai hoàn toàn có thể đứng trong hàng ngũ gia tộc hàng đầu rồi!
Mai Tùng Lâm cố ép sự kích động trong lòng mình lại: “Con thích đại tiểu thư nhà họ Hạ lắm à?”
Ánh mắt Tư Nhiên