Tư Nhiên gật đầu: “Mẹ, con biết rồi.
Mẹ không cần lo lắng, con sẽ không làm chuyện mất mặt mẹ đâu ạ.”
Tư Y Cẩm đột nhiên dừng lại, quay người ôm lấy Tư Nhiên: “Xin lỗi, con trai! Mẹ không phải có ý đó.
Mà là Hạ gia đối với chúng ta quá tốt đi! Con trai, chúng ta không thể làm người vong ơn phụ nghĩa, con hiểu chứ?”
“Con hiểu, mẹ.” Tư Nhiên với ánh mắt sáng ngời từ trong túi lấy ra hai chiếc hộp, đưa cho Tư Y Cẩm xem: “Đây là quà mà con tự tay chuẩn bị cho Thẩm Duệ và Thẩm Hà.
Tuy rằng có lẽ không đáng tiền, nhưng con thật sự đã cố gắng làm lấy.”
Nhìn con trai hiểu chuyện như vậy, đáy lòng Tư Y Cẩm lại một lần chua chát, khóe mắt bổng chốc liền đỏ ửng: “Con trai, mẹ khiến con phải ủy khuất rồi.
Những bạn nhỏ khác bằng tuổi con, vẫn chỉ biết nhỏng nhẻo, con lại hiểu chuyện nên làm sao làm người làm việc.
Để con trưởng thành sớm như vậy, mẹ thật sự rất có lỗi với con.”
Bàn tay nhỏ của Tư Nhiên vỗ trên lưng của Tư Y Cẩm: “Mẹ đừng nói như thế.
Tiểu Nhiên, chỉ có mỗi mẹ.”
Nghe Tư Nhiên nói như thế, trong lòng Tư Y Cẩm được an ủi vô cùng.
Tuy rằng cả đời này có lẽ không có gặp gỡ được tình yêu, nhưng đứa con trai ấm áp này, đủ rồi!
“Mẹ, con có thể hỏi mẹ một câu hỏi không?” Tư Nhiên nhỏ giọng hỏi.
“Con hỏi.” Tư Y Cẩm buông Tư Nhiên ra, lau đi nước mắt, không cho là sao cả mà nói: “Con có thể có câu hỏi gi?”
“Meh, ý con là nếu như có một ngày, con vì để bảo vệ chăm sóc cho Tiểu Hà, dùng thủ đoạn khác, thủ đoạn đó là thứ mẹ không thích, mẹ có tán thành không?” ánh mắt Tư Nhiên nhấp nháy, hồi hộp nói.
Tư Y Cẩm trước tiên nhíu mày, sau đó liền nghĩ, con nó vẫn còn nhỏ, thì có thể có thủ đoạn gì, ngoài việc gây chuyện bừa chứ.
Cho nên, Tư Y Cẩm đáp nói: “Chỉ cần là tốt với tiểu tiểu thư, thế thì mẹ không có ý kiến.”
Nghe câu trả lời của Tư Y Cẩm, Tư Nhiên tuy nhiên lại thở phào một hơi!
Nếu mẹ không phản đối, thế thì cứ ấm thầm, đoạt đi những thứ mà vốn dĩ nên thuộc về mẹ vậy!
Chỉ có khi mình đứng trên đỉnh cao tuyệt đối, mới có thể bảo vệ được Tiểu Hà!
Tư Nhiên âm thầm hạ quyết tâm.
Khi mà Tư Y Cẩm dẫn Tư Nhiên đến biệt viện sơn trang, đã là buổi trưa rồi.
Thẩm Thất tuy nói nơi này không xa, thực sự vẫn không phải gần.
Từ khu vực thị thành láy xe qua, thêm cái đường rất vòng, làm sao cũng mất hai đến ba tiếng mới tới nơi được.
Tư Y Cẩm tuy rằng cần đón Tư Nhiên, cho nên khi qua có chút muộn, bỏ lỡ thờ gian cơm trưa.
Nhưng, Thẩm Thất rất chu đáo, kêu người để chừa cơm lại.
Tư Y Cẩm nói sao cũng không chịu ăn ở đây, để Tư Nhiên xuống, chờ Thẩm Thất ký xong liền muốn rời khỏi.
Tư Nhiên nhìn chằm chằm lấy Tư Y Cẩm, nói: “Mẹ, người đã mấy ngày không ăn cơm cùng con rồi.”
Thẩm Thất cũng nói: “Đúng thế, không mất bao nhiêu thời gian.
Cô xem đứa nhỏ tội nghiệp biết mấy? S.a có quan trọng hơn nữa, cũng không quan trọng bằng người nhà.
Bây giờ tôi giao s.a cho cô, không phải là vì để chia cách tình mẹ con hai người.”
Tư Y Cẩm nhìn ánh mắt năn nỉ của Tư Nhiên, than nhẹ một tiếng, nói: “Thẩm tổng, cô đối với tôi tốt như thế, sẽ chiều hư chúng tôi đó!”
“Thế thì tôi cam tâm tình nguyện chiều hư hai người!” Thẩm Thất cười nói.
“Thế được rồi.” Tư Y Cẩm chỉ có thể đông ý.
Tư Nhiên giờ mới vui vẻ mà ôm lấy quà chạy qua kiếm Thẩm Duệ và Thẩm Hà.
Quà của Tư Nhiên, có lẽ là không đáng tiền nhất trong những quà nhận được, nhưng Thẩm Duệ và Thẩm Hà đều rất vui.
Bởi vì Tư Nhiên thật sự rất có lòng làm món quà này.
Tư Nhiên cố tình đi học vẽ, sau đó cẩn thận vẽ cảnh ba người cùng chơi với nhau, sau đó dùng lông chim và vỏ sò thêm lên trên đó.
Thẩm Duệ và Thẩm Hà là tinh thông về hội họa, hơn nữa Thẩm Hà còn bái ông Đường làm thầy, khả năng giám định và tầm nhìn tự nhiên là rất cao.
Tuy