Dương An Tình ôm bụng đè nén cơn đau, vội vàng đang muốn đóng cửa lại!
Phí Nam Thành cảm thấy bực mình vì bị phá đam anh lạnh giọng hỏi
"Dương An Tình, làm sao vậy?"
"Em! bụng em hơi khó chịu một chút"
Thẩm Tòng Tâm thấy anh bực mình đành gỡ tay Phí Nam Thành ra khỏi người mình, cô có chút quan tâm hỏi: "là đau bụng sao?"
"Vâng"
Lúc này anh thấy vợ mình thay mình quan tâm cô ta anh bèn nói
"Vợ em đưa cô ấy về phòng, để anh gọi bác sĩ đến xem như nào"
"Không cần đâu, bình thường em vẫn hay bị đau như thế, gắng chịu đựng một chút nữa là khỏi rồi"
Thẩm Tòng Tâm thấy cô ta nói vậy bèn nói
"Nhỡ bị đau lắm thì sao?"
Cô ta nghĩ trong đầu mình đang giả vờ nếu bị gọi bác sĩ đến sẽ bị nộ mất cô ta bèn nói
"Anh chị yên tâm không có việc gì đâu, chị Tòng Tâm hộ em đi lấy cốc nước ấm cho em là được rồi, em sẽ tự đi vào phòng"
"Ừm, như vậy cũng được"
Lúc này cô ta mới thở phào nhẹ nhõm!
Thẩm Tòng Tâm cũng gật nhẹ đầu xuống phòng khách, đi lấy nước cho Dương An Tình.
Lúc này trên phòng chỉ còn mỗi Phí Nam Thành và Dương An Tình cô ta thấy vậy nhân cơ hội giả vờ bị ngã để lấy được sự quan tâm từ anh nhưng!
"A! "
Cô ta ngã cái oạch xuống sàn lại không thấy anh đỡ mình bèn cố ra vẻ mình đau đớn hơn để anh quan tâm.
.
Nhưng Phí Nam Thành vẫn đứng yên tại chỗ và không có ý định di chuyển.
Anh chỉ đứng đó hỏi.
.
"Em không sao chứ"
Cô ta thấy vậy chỉ biết nuốt hậm hực vào trong mà trả lời anh!
"Em không sao"
Anh " ừm" một tiếng rồi nói tiếp
"Để anh gọi người lên đưa em về phòng"
Người làm lên dìu Dương An Tình đi đến phòng bên cạnh, để cô ngồi lên ghế sofa giữa phòng.
Lúc này anh cũng đi theo sau xem tình hình.
Vào đến phòng anh bèn nói
"Em ở đây, gắng chịu đựng một chút, anh đi xem xem có thuốc đau bụng nào không?"
"Thành ca" Dương An Tình thấy anh sắp đi, liền vội vàng kéo tay anh lại.
"Sao vậy?"
"Em! "
Cạch!
"Nước của em đây rồi" đúng lúc này Thẩm Tòng Tâm bưng ly nước đẩy cửa bước vào, thấy hai người đang nắm tay, cô chỉ im lặng đứng ở ngoài cửa nhưng cô lại nhìn thấy có người làm trong phòng nên không nói gì
"À! không có gì! " Dương An Tình vội vàng rụt tay lại cười ngại ngùng nhìn cô:
"Chị để xuống bàn đi, em cảm ơn anh chị, muộn rồi hai người vào phòng đi, em không làm phiền hai người nữa"
"Nhưng em không sao thật chứ" Tòng Tâm lên tiếng hỏi
"Em ổn mà, anh chị yên tâm"
"Vậy được! nếu có chuyện gì nhớ gọi anh và chị dâu nhé" lúc này anh mới lên tiếng
"Vâng"
"Ừm! vậy anh chị đi đây, chúc em ngủ ngon" Thẩm Tòng Tâm đặt ly nước lên bàn, chỉ cười nhẹ một cái, rồi cầm tay Phí Nam Thành bước đi