Tòa nhà cao ốc Phí thị, tầng nhà cao nhất.
"Nam Thành, cậu nhớ lại rồi sao"
"Ừm"
"Cậu! thực sự đã nhớ ra hết mọi chuyện rồi sao"
Mạnh Hữu ngồi vắt chân lên ghế sofa giữa phòng, trên tay cần quả táo cắn một miếng.
Phí Nam Thành đang đứng ở trước cửa sổ nhìn ra bên phía ngoài toàn thành phố, nghe vậy, anh liền từ từ xoay lưng lại khuôn mặt lạnh lùng nhìn người đang ngồi giữa phòng làm việc.
"Theo ý cậu! nếu cả đời này tôi không tự mình nhớ lại, có phải mọi người đều muốn tôi cứ thế mà quên đi cô ấy sao?" giọng nói anh tuy nghe rất bình thản, nhưng âm thanh đã lạnh đi vài phần.
"Năm đó! bác sĩ bảo cậu lúc tỉnh lại có thể sẽ để lại di chứng, vì phần đầu của cậu bị thương quá nặng nên cho dù có là ký ức tốt hay xấu cũng không nên cho cậu nhớ lại, nếu cậu vì một lý do nào đó mà bị kích động, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, có thể dẫn đến tổn thương não! mọi người biết vậy, đặc biệt là cha mẹ cậu đều không khỏi lo lắng, mà lúc cậu tỉnh dậy, thứ duy nhất cậu đã quên đi chỉ có Tòng Tâm, vậy nên lúc đó, những gì liên quan đến cô ấy và cậu đều được mọi người cố gắng che dấu đi, không thể để cho cậu biết được! vì sợ! cậu sẽ vì chuyện này mà chịu k1ch thích"
"Vậy nên! các cậu cứ thế lừa tôi, là tôi chưa lấy vợ, lừa tôi mọi thứ, rồi khuyên tôi nên thử chấp nhận Ella"
"Haizz! Lúc đó, quả thực là chúng tôi cũng hết cách a, huống hồ cô ấy là cháu của dì Dương Liễu người đã từng cứu cậu, bọn mình thấy cô ấy cũng rất tốt nên cũng muốn cậu thử một lần quen với cô ấy" Mạnh Hữu cắn một phát vào quả táo, khuôn mặt bình thản nói.
"Nhưng tôi không yêu cô ấy" anh cười lạnh một tiếng: "trên đời này! người tôi yêu cũng chỉ có một người duy nhất mà thôi"
"Nam