Thẩm Tòng Tâm không biết mình đang chạy đi đâu, chỉ là dựa theo cảm giác cứ chạy về phía trước, có lúc đụng trúng người ta khiến cô ngã xuống đường bị trầy xước đến đau đớn, nhưng cô vẫn cố gắng đứng dậy vô thức chạy đi tìm anh.
"Thành Thành! A Thành"
Càng lúc càng đến gần, tiếng người ồn ào, tiếng các bác sĩ hô tránh ra càng gần cô, trái tim Thẩm Tòng Tâm không khỏi sợ hãi đập liên hồi, thân thể khe khẽ run lên!
Đến trước đám đông, Thẩm Tòng Tâm chỉ biết vô thức vung tay loạng choạng chẳng biết có đẩy trúng đám người kia hay không, đôi môi cô chỉ là không ngừng run rẩy gọi tên anh, đúng lúc này, cô lại bị đám người kia đụng trúng khiến cả người cô mất thăng bằng ngã nhào xuống đất nằm đè lên một thân hình lạnh ngắt!
Mùi máu tanh khẽ xộc vào mũi!
Cảm nhận được bàn tay đang ươn ướt!
Trong phúc chốc thân hình cô bỗng chốc cứng đờ, đôi tay nhỏ bé khẽ run rẩy đưa lên đụng chạm vào người trước mặt!
Trái tim! đau đớn đến hít thở không thông! đôi môi run run không nói thành lời!
"Thành! Thành! "
"Này cô gái, cô nhanh đứng lên để chúng tôi còn đưa bệnh nhân vào trong viện" bác sĩ lúc này đã vội vàng đẩy xe tới kéo cô ra khỏi người đàn ông trước mặt!
"Thành! tỉnh lại! tỉnh lại! anh đừng làm em sợ, đừng làm em sợ" Thẩm Tòng Tâm đã chẳng còn để ý đến họ nói gì nữa, chỉ là không ngừng sợ hãi nắm lấy cánh tay lạnh ngắt kia.
"Này cô, mau buông tay ra, chúng tôi đang rất gấp" bác sĩ nói rồi đẩy cô sang một bên, nhanh chóng đưa bệnh nhân vào trong bệnh viện.
"Thành! "
Đang lúc Thẩm Tòng Tâm hoảng hốt muốn chạy theo bác sĩ, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Tiểu Ô"
Thân thể cô nhẹ run lên, cô giật mình đứng yên tại chỗ, đôi chân bỗng chốc vô lực mà ngã xuống đất!
"Tiểu Ô"
Phí Nam Thành thở hổn hển chạy đến, ráo riết tìm cô khắp nơi, trái tim sợ hãi đập bang bang, sau đó vội vàng đẩy đám người kia ra!
Đập vào mắt anh là dáng người nhỏ bé đang không ngừng run rẩy dưới đất!
Anh liền đau lòng chạy tới ôm chầm lấy cô! htk
"Tiểu Ô! Em không sao chứ"
Định hình được một lúc, cảm nhận được vòng tay ấm áp quen thuộc, thanh âm quen thuộc, mùi hương bạc hà quen thuộc, đôi môi cô mới run rẩy cất lên!
"Thành Thành! là anh! là anh thật sao! anh không có chuyện gì! thật không có chuyện gì"
Nói rồi, Cô bất chợt lấy tay ra ôm chặt lấy anh, rốt cuộc không thể kìm chế được nữa, sợ hãi gào khóc