Cách đó khoảng 5m, một thân hình cao lớn khẽ đứng ở đó, nhìn hai người đứng cách đó không xa, anh chỉ cười khổ một cái rồi xoay lưng bỏ đi, bóng anh đổ dài trên đường có chút thê lương!
Cuối cùng anh cũng đã hiểu ra mọi chuyện!
Hóa ra Phí Nam Thành chính là chồng cô, người chồng 4 năm trước mà khi nhắc đến cô mới có thể cười ngọt ngào mà hạnh phúc đến như vậy!
Hóa ra! tình yêu mà anh luôn âm thầm vun đắp 4 năm qua, cuối cùng lại biến thành hư vô như vậy!
Anh! thực sự là không còn hi vọng nữa sao? Không còn cơ hội nữa sao?!
Phải làm sao đây! khi mà anh đã yêu cô nhiều đến vậy, đến nỗi anh cũng chẳng biết là mình đã yêu cô từ lúc nào!
khi mà chính tay anh cướp cô từ vòng tay tử thần trở về, khi biết cô bị mù, anh đã hứa, cô là người phụ nữ duy nhất mà anh muốn chăm sóc cả đời này, đúng vậy! là duy nhất!
--------
Thẩm Tòng Tâm cuối cùng cũng đã được Phí Nam Thành bế mình trở về gian phòng nhỏ của cô mà không phải là ở tiệm hoa.
Đây là một ngôi nhà nhỏ hai tầng mà cô đã thuê cho cô và Tiểu Jack ở, xung quanh được trồng rất nhiều loài hoa, đây chính là hoa cô trồng để đi bán ở tiệm.
Vào đến nhà, cả hai thân hình đều ướt sũng vì bị dầm mưa khá lâu!
"Phòng tắm của em ở đâu"
"Hả? Anh hỏi để làm gì?"
"Ướt như vậy, không tắm nước nóng, chẳng lẽ em muốn bị cảm lạnh sao" anh cười khẽ hỏi cô, vẫn ôm chặt cô trong tay không buông.
"À, là ở tầng trên, phòng đầu tiên"
Phí Nam Thành nghe vậy, liền bế cô đi thẳng lên tầng, mở cửa bước vào phòng rồi đưa cô vào nhà tắm.
Anh để cô ngồi ở bên trong bồn tắm, rồi tự tay muốn cởϊ qυầи áo của cô ra.
"Anh làm gì vậy?" Phí Nam Thành có chút khó hiểu hỏi anh.
"Hộ em cởϊ qυầи áo" anh bình thản đáp, tay đã cởi được một nút áo trên người cô.
"Em! em để em tự làm, anh đi ra ngoài đợi em trước, em tắm xong rồi anh vào tắm sau"
"Sao vậy? Bé con, không phải nơi nào trên thân thể của em có chỗ nào là anh chưa nhìn thấy, chưa từng sờ qua, em ngại làm gì?"
Phí Nam Thành cười tà mị nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, 4 năm rồi mà vẫn đáng yêu như vậy, thật muốn trêu chọc cô một chút.
"Em! em không quen" Thẩm Tòng Tâm xấu hổ lắp bắp nói.
"Không quen sao? Vậy anh sẽ giúp em