Được một lúc lâu nụ hôn ướŧ áŧ kéo dài cũng đã kết thúc, Phí Nam Thành mới nhẹ nhàng rời môi cô ra, trán tựa lên trán cô thì thầm: "Tiểu Ô, cảm ơn em, anh thực sự rất vui và cũng rất hạnh phúc" nói rồi, anh lại nhẹ nhàng cắn cắn vành môi cô: "Vợ yêu, làm sao đây, anh yêu em chết mất"
"Thành Thành! em cũng yêu anh" cô khẽ xoay người, nằm tựa vào trong lồ ng ngực anh.
"Anh biết không? 4 năm trước lúc em bị bắt cóc, lúc đó em đã đi bệnh viện và biết được mình mang thai! cho đến khi em bị họ bắt đi rồi ném em xuống biển, lúc đó người em muốn gặp nhất chính là anh, người em muốn bảo vệ nhất chính là con của chúng ta! "
Theo từng lời từng chữ cô kể, đều giống như từng mũi dao sắt nhọn đâm vào tim anh đau đớn!
"Luc đó, em tưởng rằng mình đã chết, sẽ chẳng còn cơ hội gặp được anh nữa, nhưng may mắn là lúc em bị trôi xuống nước, lại có một chiếc thuyền tư nhân ra đảo chơi, họ đã thấy em và cứu em lên, anh biết không? Người cứu em lúc đó không ai khác chính là Trương Nhất Hàn"
"Trương Nhất Hàn cứu em?"
"Đúng vậy, hơn nữa anh ấy còn là vị bác sĩ lúc trước khám thai cho em trước khi em bị bắt cóc, lúc đó cả thân thể em do bị va đập mạnh vào vách đá và do thiếu dưỡng khí quá lâu, nên cho dù được cứu nhưng vẫn dẫn đến tình trạng hôn mê làm người thực vật"
"Người thực vật?" đôi tay anh đang ôm lấy cô bỗng chốc run rẩy, càng lúc càng siết chặt.
"Ừm, em bị hôn mê gần suốt 4 tháng, suýt chút nữa ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng, nhưng Nhất Hàn anh ấy là một bác sĩ rất tài giỏi, anh ấy không ngừng tìm cách giúp em, cho đến 1 tháng sau em mới tỉnh lại, nhưng không may do đầu em lúc bị thương khá nặng đã làm