Sáng sớm.
Cộp! cộp! cộp
Thẩm Tòng Tâm đang ôm Tiểu Jack ngủ ngon lành, lại nghe thấy tiếng động không ngừng vang lên.
Cô nhíu mày, tỉnh hẳn ra! tiếng gì vậy?
Tiểu Jack cũng vì bị tiếng động làm ồn mà tỉnh dậy, cậu bé khẽ vùi vào lòng mẹ làu bàu: "mẹ, là động đất sao?"
Thẩm Tòng Tâm mỉm cười khẽ xoa đầu cậu nhóc: "không phải? Nào, dậy thôi, chúng ta ra ngoài xem có chuyện gì?"
Mà bên ngoài lúc này, một đống người ra ra vào vào, khiêng đầy đủ mọi thứ thứ đồ trên tay mà toàn là đồ chơi trẻ em.
"Cái giường hình ô tô này, mang vào phòng ngủ lắp cho tôi" Phí Nam Thành đứng một bên ra lệnh.
"Vâng, thưa thiếu gia"
"Còn mấy cái đồ chơi này cũng mang hết vào phòng xếp gọn gàng cho tôi, đồ nào ra đồ đấy, ô tô để riêng, máy bay để riêng, siêu nhân để riêng, các con vật để riêng,! "
"Vâng"
Mấy tên vệ sĩ của anh không ngừng theo mệnh lệnh mà bận rộn làm việc.
--------
Thẩm Tòng Tâm và Tiểu Jack tỉnh dậy, bỗng cậu bé giật mình thốt lên.
"A! mẹ đây là đâu?"
"Con nói gì vậy?"
"Đây! đây không phải nhà của chúng ta, chúng ta! đang ở một nơi rất xa lạ" Tiểu Jack ngỡ ngàng nhìn căn phòng xa hoa rộng lớn, trời ơi! Ngôi nhà thật to và đẹp, giống như cậu bé đang lạc vào một cung điện vậy.
"Con! con nói thật sao, đây không phải là nhà của chúng ta ư" Thẩm Tòng Tâm cũng có chút hoảng hốt hỏi con trai, đôi tay khẽ nắm chặt bàn tay của cậu nhóc.
"Đúng vậy ạ! Mẹ không phải chúng ta bị bắt cóc chứ? Nhưng nơi này thực sự rất đẹp nha"
Thẩm Tòng Tâm nghe vậy, trong lòng không khỏi sợ hãi, run lên,! làm sao có thể! rõ ràng! cô vẫn còn nhớ rất rõ ràng hôm qua cô ôm Tiểu Jack ngủ trong phòng mình mà, còn có! còn có Nam Thành bên cạnh! Nam Thành! Anh ấy đi đâu rồi? Sao cô và Tiểu Jack có thể bị bắt cóc được chứ!
Đúng lúc này, một đống người đang khiêng đồ đi lên lầu, thấy hai người Thẩm Tòng Tâm đã tỉnh dậy, đang vừa đi đến cầu thang, họ liền vui vẻ chào hỏi.
"Chào phu nhân"
"Chào Tiểu thiếu gia"
Bùng!
Đầu Thẩm Tòng Tâm lập tức bùng nổ ong ong, cái! cái gì cơ? Thiếu!