Anh cũng đến rồi à? Anh vì con ả này mà hành hạ e suốt 4 năm!.
không phải em cố tìm cách trốn ra khỏi tay anh chắc anh chắc em không sống nổi nữa! Em đã làm gì sai!.
yêu anh cũng là sai sao! dành thứ mình thích là sai sao?!"
Dương An Tình ghì chặt con dao kề sát cổ Kỳ Kỳ.
Phí phu nhân và Phí lão gia lên tới nơi, suýt nữa Phí phu nhân đã ngất xỉu.
"Dương An Tình, cô bình tĩnh lại đi, buông dao xuống.
"
Phí Nam Thành nói với cô ta, còn ánh mắt Thẩm Tòng Tâm gắt gao nhìn con dao trên tay cô ta chỉ sợ cô ta sẽ làm gì Tiểu Jack.
Cô ta trông thấy đau khổ và lo lắng cho con trai thì càng hả hê, đồng thời cũng tức giận mà nói.
"Thẩm Tòng Tâm! Cảm giác bây giờ của cô thế nào?! Cảm giác con của cô ở trong tay tôi như thế nào? Cô là con tiện nhân! Cô dám quyến rũ Thành ca, cô dám giành lấy anh ấy hay sao? Còn dám! có con với anh ấy nữa! Loại tiện nhân như cô thì làm sao xứng đáng cơ chứ!"
Cô ta điên cuồng hét lên.
Thẩm Tòng Tâm bây giờ chẳng còn tâm trí mà để ý lời cô ta nói, cô chỉ quan tâm tới Tiểu Jack mà thôi.
Con trai của cô!
Tiểu Jack sợ đến nỗi khóc không dám khóc, đôi mắt long lanh nhìn mẹ.
Tim cô đau như có ai bóp nát, dáng vẻ đau khổ đó khiến Dương An Tình vô cùng sung sướng.
"Dương An Tình! Cô muốn làm gì thì nhắm vào tôi đây này! Mau thả con trai của tôi ra!"
Cô ta ngửa mặt lên trời cười lớn, một tay bóp cằm Tiểu Jack.
"Thẩm Tòng Tâm, ả tiện nhân như cô tôi hận không thể băm vằm cô ra, chì vì cô mà tôi mất tất cả mọi thứ! Gia đình! Tình yêu cũng bị cô cướp mất!"
"Tôi phải nhắm vào thứ mà cô yêu quý nhất chứ, đúng không! "
Ánh mắt cô ta lóe lên vẻ độc ác vô cùng, nhìn cô ta bây giờ thật đáng sợ, tóc tai bù xù, đâu còn dáng vẻ thanh cao của đại tiểu thư Dương gia nữa.
Nhiễm Hải đã gọi cảnh sát tới, nhân cơ hội cô ta đang nói chuyện với Thẩm Tòng Tâm liền vòng ra sau lưng cô ta, muốn khống chế cô ta.
Nhưng Dương