Trong lòng cô đắc ý, thầm tán thưởng trí thông minh của mình.
Lúc này phóng viên không biết phải hỏi tiếp cái gì.
Mấy người bọn họ là do có người sai khiến, bảo cố ý đến phỏng vấn để dụ hỏi ra chuyện mà người kia muốn nhưng! bây giờ một câu cũng không hỏi được, biết làm sao đây?
"Được rồi, tôi không nói chuyện với mấy người nữa.
Lát nữa người đàn ông của tôi còn muốn dẫn tôi đi ăn khuya! Tôi đi trước đây!"
Cô cười tươi, khoát tay muốn rời đi.
Không nghĩ tới nam phóng viên xấu xí lại gọi mình.
"Nếu cậu ba Cố tốt như vậy, thế nào cũng sẽ đau lòng cho người con gái mình yêu, nhưng anh ta đi trước, không để lại chiếc xe riêng đưa cô về.
"
Lời này vừa nói ra, sống lưng cô cứng đờ.
Con ngươi của cô xoay tròn chuyển động, nói: "Ai nói không có? Năm phút nữa tài xế sẽ đến, tôi đứng cửa đợi không được sao? Ây, tôi đã nói với anh ấy là không cần để người lại cho tôi, quá khoa trương, nhưng anh ấy không nghe!"
"Phải không? Vậy chúng tôi chờ năm phút nữa, xem có phải giống như cô nói không!" Phóng viên hé miệng, cố ý chờ đợi.
Trong lòng cô có chút hồi hộp, hối hận sao lại nói ra thời gian quá ngắn.
Năm phút đồng hồ, sao có xe riêng được đây?
Cô kiếm cớ nói đi vệ sinh, vắt óc gọi điện thoại giúp đỡ.
Cô nhờ bạn thân, nhanh lái chiếc xe Audi A6 của cô ấy ra ngoài cứu viện gấp.
Sau khi cô đi ra khỏi nhà vệ sinh, không nghĩ tới ở cửa ra vào lại ngừng một chiếc Rolls Royce màu đen, người đứng ở cửa xe là một ông lão mặc áo đuôi tôm.
Ông hơi cúi người hướng về Hứa Ý Noãn, sau đó mở cửa chỗ ngồi phía sau, nói: "Cô Hứa, mời lên xe, cậu chủ đã ở biệt thự chờ, sau khi cô về tới sẽ cùng ăn khuya.
"
Hứa Ý Noãn nghe vậy liền ngắm nhìn bốn phía, cô cảm thấy cậu ba Cố này gắn máy nghe lén ở trên người cô, bằng không làm sao biết ở đây đã xảy ra cái gì?
Cô không có thời gian do dự, liền lên xe.
Bây giờ cô ước gì có trốn khỏi nơi này!
Xe vừa khởi động, cô lập tức vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Mà lúc này, bên trong xe thương vụ, tài xế