Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Trước kia chú Chung từng giúp đỡ Khương Nghiêu Xuyên, thời điểm anh muốn nhập ngũ, Khương Hải Diệp không đồng ý, thậm chí còn giận dữ ngăn cản anh. Dù sao anh cũng là đứa con duy nhất của ông, anh muốn làm cái gì, Khương Hải Diệp không ngăn cản, nhưng chỉ duy nhất chuyện này… Có nói thế nào Khương Hải Diệp cũng không đồng ý.
Cuối cùng vẫn là chú Chung giúp đỡ Khương Nghiêu Xuyên, khuyên nhủ một lúc, mới khiến Khương Hải Diệp đồng ý.
Chú Chung là người có tư tưởng tiến bộ, nhiều năm trôi qua, ông vẫn luôn giúp đỡ Khương Nghiêu Xuyên. Đi suốt năm năm, anh còn chưa có cơ hội tới nhà họ Chung hỏi thăm ông.
Ngày hôm qua ở bệnh viện gặp Chung Tuệ, Chung Tuệ bảo anh bố cô ấy muốn gặp anh, vừa hay nhà họ Chung tổ chức party giao thừa, hy vọng anh có thể tới chơi.
Khương Nghiêu Xuyên không có lý do gì để từ chối.
Sau khi gặp mặt chú Chung, hai người liền đề cập tới sản nghiệp nhà họ Khương. Nói đơn giản chính là…Ông hy vọng Khương Nghiêu Xuyên có thể thông cảm cho Khương Hải Diệp, hiện tại tuổi ông ấy đã lớn, hy vọng có người giúp đỡ ông ấy.
Nói đến chuyện này, chú Chung liền cười lớn, nói rằng Chung Tuệ nhà ông làm ông bớt lo rất nhiều, mặc kệ là chuyện trong nhà hay chuyện công ty, tất cả đều xử lý gọn gàng ngăn nắp. Có đứa con gái như vậy, ông thực sự tự hào, so với con trai nhà người ta, con bé tuyệt đối không kém.
“Chị.” Lúc này, Chung Dịch Dịch ở bên ngoài gõ cửa, sốt ruột kêu: “Phàm Lâm đánh nhau với người ta, chị mau ra đây.”
Chung Tuệ biến sắc, lập tức đi ra ngoài.
Khương Nghiêu Xuyên đứng dậy, gật đầu với chú Chung, nói: “Cháu cũng đi nhìn xem.”
Chú Chung gật đầu.
Khương Nghiêu Xuyên lập tức ra ngoài, có phần gấp gáp, bước chân vừa nhanh vừa vội, anh có hơi lo lắng.
Hoắc Nhiễm đang ở bên ngoài.
. . .
Đại sảnh, tình cảnh hỗn loạn.
Phàm Lâm mặc bộ vest trắng, cả người lộn xộn, vốn là mái tóc được chải vuốt kĩ càng, nay lại xù lên như mào gà. Trên mặt cậu tràn đầy vẻ hung ác, hai má đỏ hồng, thoạt nhìn như say rượu, trừng mắt quát người đàn ông trước mặt, “Ai cho anh nhìn loạn, nhìn cái gì mà nhìn! Đâu phải ai cũng có quyền nhìn Chung Tuệ nhà tôi?”
Tính tình Phàm Lâm rất kém, uống rượu xong còn tệ hơn, chuyện cũ xảy ra từ tám mươi năm trước, cậu ấy cũng thù dai.
Chuyện này cũng thật đau đầu. Người đàn ông kia khoảng ba mươi tuổi, mặc vest đen, khuôn mặt nghiêm túc đạo mạo, nửa năm trước trong một lần tham gia yến hội, anh ta nhìn chằm chằm ngực của Chung Tuệ, ước chừng hơn ba phút.
Lúc ấy Phàm Lâm liền nhớ kĩ, nếu không phải sợ rước lấy phiền phức cho Chung Tuệ, Phàm Lâm đã sớm móc mắt anh ta.
Vừa rồi có uống chút rượu, cậu ấy hung hăng hơn không ít, vừa vào cửa, thấy người đàn ông kia, cậu ấy không nhịn được, thượng cẳng tay hạ cẳng chân. Mặc dù thiếu niên mới có mười bảy, mười tám tuổi, nhưng đánh đấm lại rất hung bạo, từng cú đánh như muốn lấy mạng người ta.
Hoắc Nhiễm đi vào cùng cậu ấy, đương nhiên hai người cùng uống rượu, chẳng qua tửu lượng của Hoắc Nhiễm tốt, mặc dù vậy đầu óc có phần mơ màng, không giống Phàm Lâm, say tới mức không biết đâu là đường đi.
Nhưng chính vì thế mới khiến cho mọi người sợ hãi.
Hoắc Nhiễm không kịp phản ứng, lúc sau mới chạy lại đây, nhanh chóng cản Phàm Lâm, cô tự biết sức lực của mình, nhưng không thể trơ mắt nhìn Phàm Lâm đánh loạn, lại còn đang ở trong trường hợp thế này.
Chỉ có thể cố gắng cản cậu ấy.
Vậy nên thời điểm Khương Nghiêu Xuyên đi xuống, liền nhìn thấy Hoắc Nhiễm và Phàm Lâm ở cùng một chỗ, anh không biết cậu nhóc kia, cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra…
Khương Nghiêu Xuyên căng thẳng, nhìn thấy dưới tầng lộn xộn, con ngươi rụt lại. Hai bước dồn một, đi được nửa đường, anh trực tiếp xoay người qua lan can, nhảy thẳng xuống.
Chỉ chớp mắt đã tới nơi.
Anh khóa hai tay Phàm Lâm, kéo cậu ta rời xa Hoắc Nhiễm, sau đó vung một quyền, đánh lên mặt Phàm Lâm. Một quyền này dùng lực rất mạnh, đánh tới mức đầu óc cậu ấy ù ù, liền ngây ngẩn đứng đó, như đi vào giấc mộng.
Mọi người xung quanh nhìn thấy anh vung quyền, tiếng “bốp” nặng nề, không khỏi sợ hãi hô lên. Có người bị dọa cho sợ, liên tục lùi lại phía sau, đại sảnh vốn đã loạn, nay lại còn loạn hơn.
Kẻ xem diễn, người hét chói tai.
Hoắc Nhiễm trợn mặt há miệng, cô sửng sốt một lát, hồi hồn lại, lập tức đi qua chỗ Phàm Lâm.
Sức lực của Khương Nghiêu Xuyên mạnh đến mức nào, cô là người hiểu rõ nhất, anh đánh một quyền như vậy, sẽ không khiến người ta bị chấn động não luôn chứ?
Tuy rằng không biết vì sao Khương Nghiêu Xuyên đột ngột xuất hiện, còn đánh Phàm Lâm… Hoắc Nhiễm thử nghĩ nghĩ, nhưng chính cô cũng không hiểu được.
Đi chưa được hai bước, Hoắc Nhiễm bị Khương Nghiêu Xuyên giữ lại, nắm chặt cánh tay cô, không cho cô đi qua. Hoắc Nhiễm thử động đậy, muốn tránh khỏi tay anh, nhưng sức lực của anh quá lớn, cô không thể động đậy.
Chỉ có thể nhìn Phàm Lâm đang ngây ngốc đứng đó.
Tuy rằng Chung Tuệ đi ra trước Khương Nghiêu Xuyên, nhưng tốc độ không nhanh bằng anh, lúc xuống tầng, chỉ thấy Phàm Lâm đã bị đánh.
Khương Nghiêu Xuyên che chở Hoắc Nhiễm, mà mũi của Phàm Lâm hồng hồng, hình như chảy máu. Nhìn thấy vậy, Chung Tuệ không khỏi cau mày, cô ấy quay đầu hỏi Chung Dịch Dịch, “Sao lại thế này?”
“Tự dưng Phàm Lâm đánh người ta, sau đó Khương Nghiêu Xuyên đi xuống, đánh Phàm Lâm.” Chung Dịch Dịch cũng không rõ, dù sao đầu cô ấy cũng đang rất đau, chỉ muốn đuổi hết mọi người ra ngoài cho bớt ồn ào. Thật vất vả tổ chức party, tiết mục chính còn chưa bắt đầu, họ đã chém ngang lưng cô [*].
[*] Khác với xử trảm, hay chặt đầu thông thường là khiến tử tù chết nhanh chóng, với kiểu hành hình chém ngang lưng, đao phủ sẽ dùng đao, búa chém vào phần dưới của lưng, khiến cơ thể đứt làm hai khúc. Do các cơ quan quan trọng của cơ thể đều tập trung ở nửa phần trên, nên sau khi hành hình, tội nhân sẽ chưa chết ngay lập tức mà còn đủ thời gian và thần trí để “tận hưởng hoàng ân” của hoàng đế, là sự đau đớn tột cùng về thể xác lẫn tinh thần.
Chung Dịch Dịch không tức mới là lạ.
Phàm Lâm choáng váng, mắt như nổ đom đóm, cậu ấy ngây ngốc đứng đó ba phút mới bắt đầu hồi hồn trở lại. Cậu đảo mắt, cuối cùng cũng đứng vững, nhìn về phía Khương Nghiêu Xuyên, kinh sợ hỏi: “Anh đánh tôi làm gì?”
Khương Nghiêu Xuyên đáng ghét.
Cho dù cậu không cảm nhận rõ ràng, nhưng so với người khác, Chung Tuệ luôn để ý Khương Nghiêu Xuyên nhiều hơn, vậy nên Phàm Lâm không hề thích anh.
“Vậy vì sao cậu lại đánh em ấy.” Khương Nghiêu Xuyên nắm tay Hoắc Nhiễm, kéo Hoắc Nhiễm ra sau lưng, khuôn mặt anh sắc bén, dáng vẻ có thể tùy lúc nghiền cậu ra bã.
“Tôi… tôi… đánh lúc nào…” Phàm Lâm muốn nói rõ ràng, nhưng đầu lưỡi cứ líu lại, nói ấp úng không thành lời.
Hoắc Nhiễm kéo ống tay áo Khương Nghiêu Xuyên, ở trước mặt nhiều người như vậy, cô không khỏi xấu hổ, nhỏ giọng nói với anh, “Phàm Lâm không đánh em.”
“Chẳng lẽ tôi lại đi đánh con gái?” Phàm Lâm giận dữ, rốt cuộc cũng nói thông thuận.
Chung Tuệ nhìn nhìn, hiểu được đại khái tình hình. Cô ấy vừa định nói gì đó, tiến lên hai bước, Khương Nghiêu Xuyên lại kéo Hoắc Nhiễm, che chắn cô sau lưng mình, giống như sợ Chung Tuệ định làm gì cô.
Chung Tuệ dừng lại, nhìn thấy động tác của Khương Nghiêu Xuyên, khuôn mặt trắng bệch.
. . .
Ngồi trên xe, Hoắc Nhiễm im lặng, một câu cũng không dám hỏi.
Vừa rồi ở nhà họ Chung diễn một tuồng kịch, Khương Nghiêu Xuyên lên nói với chú Chung vài câu, sau đó lập tức rời đi.
Bởi vì Hoắc Nhiễm uống chút rượu, đầu óc mơ màng, hơn nữa trong xe ngột ngạt, cô rất không thoải mái, muốn mở cửa sổ hít thở không khí trong lành. Tay vừa mới đụng vào, cô dừng lại, không tiếng động thu trở về.
Quên đi, vẫn không nên nhúc nhích thì hơn.
Từ đây về nhà cũng phải mất nửa tiếng, Hoắc Nhiễm dần mất ý thức, hơn nữa cả người Khương Nghiêu Xuyên nặng nề, cô cảm giác đại não của mình như thiếu không khí.
Lúc xuống xe, mới đi được hai bước, Hoắc Nhiễm lắc đầu, cả người mệt mỏi.
Khương Nghiêu Xuyên đỗ xe, nhanh chóng vào nhà, cũng không thèm quan tâm Hoắc Nhiễm ở phía sau. Đi tới cửa, không nghe thấy động tĩnh, lúc này anh mới dừng lại, quay đầu nhìn xem.
Hoắc Nhiễm ngồi xổm giữa đất, một tay đỡ lan can, không nhịn được cúi đầu nôn khan. Có lẽ sợ Khương Nghiêu Xuyên nghe thấy, cô cố gắng chịu đựng, không để mình phát ra tiếng.
Muốn đứng dậy, nhưng lại không thể đứng dậy.
Khương Nghiêu Xuyên đi tới, dừng trước mặt cô.
“Sao vậy?” Anh hỏi.
Hoắc Nhiễm ngẩng đầu, hai bên má ửng đỏ, khuôn mặt trắng bệch, nhỏ giọng trả lời, “Say xe.”
Không dám nói do mình uống rượu, sợ bị mắng.
“Đứng lên.” Khương Nghiêu Xuyên cầm tay cô, muốn kéo cô lên.
Hoắc Nhiễm nhìn tay anh, ngậm chặt miệng, cưỡng chế sự khó chịu trong lòng, nhướng mày, mếu máo, “Không đứng được…”
Chân mềm nhũn, đầu thì đau, trước mặt mơ hồ.
“Anh, em không đứng được.” Hoắc Nhiễm nói chuyện cũng không rõ ràng, thấy anh, cô liền than thở, “Em rất ngoan, em không tham gia đánh nhau, là cậu ấy đánh người, em liền ngăn cản.”
Lúc trước cô lấy gậy sắt đánh người, quả thật khiến cho Khương Nghiêu Xuyên nhớ kĩ, cảm thấy Hoắc Nhiễm là người dễ động thủ. Tay cô vẫn chưa khỏi hoàn toàn, Khương Nghiêu Xuyên sợ cô gây chuyện, lo lắng cô gặp điều gì không may.
“Anh biết.” Khương Nghiêu Xuyên thấy cô khóc, tức giận tan thành mây khói.
Anh bất đắc dĩ thở dài, thấy Hoắc Nhiễm ngồi xổm, trực tiếp kéo tay trái của cô, khoác lên trên cổ của mình, sau đó hai tay vòng qua chân cô, dễ dàng… bế cô lên.
Hoắc Nhiễm say rượu, thút tha thút thít khóc, ghé vào lồng ngực Khương Nghiêu Xuyên, nước mắt lã chã như mưa.
“Em gọi anh nhiều như vậy, anh không thèm đi, chị ấy vừa mới nói, anh liền lập tức đi. Khương Nghiêu Xuyên, vì sao anh không thích em?”
Say rượu khiến cho cô có can