Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Nhiệm vụ này tốc chiến tốc thắng, chỉ mất nửa ngày đã cho đội quay về.
“Lúc cuối đội trưởng Khương cũng thật là, nói nổ liền nổ.” Võ Chính Kì nhớ lại hình ảnh lúc đó, cảm xúc dâng trào mãnh liệt. Cậu đã nhập ngũ được ba năm, đây là lần đầu tiên đi theo đội trưởng Khương tác chiến, thật sự mà nói, cậu chưa bao giờ gặp người nào tàn nhẫn như vậy.
Lúc ấy tình huống nguy hiểm, Võ Chính Kì bị dọa vỡ mật, viên đạn xẹt qua đầu cậu, sượt qua tóc, xé gió bay tới, cậu còn tưởng mình sắp mất mạng tới nơi.
Kế hoạch ban đầu là bắt sống, nhưng tình huống có biến, cuối cùng trong thời khắc khẩn cấp, Khương Nghiêu Xuyên lập tức ra lệnh, cả đội rút lui, nhanh chóng ném lựu đạn.
Giây phút ném lựu đạn, anh xoay người vào nhà, quanh thân là mưa bom bão đạn, tiếng nổ mạnh mẽ vang trời, khói lửa bốc lên, mà bóng dáng Khương Nghiêu Xuyên cũng biến mất trong đó.
Vài giây sau, anh đỡ lấy một người, cùng nhau chạy ra ngoài.
Thật sự đúng là đạp qua cửa tử mà đi, chỉ cần chậm thêm nửa giây nữa, anh và tên tội phạm này sẽ kẹt ở bên trong.
Lúc Khương Nghiêu Xuyên đi ra, trên tay chảy rất nhiều máu, bên chân trái có vết đạn xẹt qua, vết thương rất lớn.
Anh tiện tay lấy nước rửa qua một chút, nói không có chuyện gì.
“Đội trưởng, anh gấp như vậy làm gì?” Võ Chính Kì lo lắng cho vết thương của anh, bảo anh tới bệnh viên khám trước, để hôm sau hẵng về, anh không đồng ý, kiên trì phải về ngày hôm nay.
Tuy rằng trở về cũng có thể băng bó, nhưng vết thương để lâu sẽ không tốt.
Khương Nghiêu Xuyên nặng nề cụp mắt, không trả lời Võ Chính Kì. Mà tâm tư hóng hớt của Võ Chính Kì nổi lên, không khỏi nhớ tới buổi sáng hôm đó, cậu nhìn thấy một cô gái trong phòng đội trưởng Khương.
Từ sau khi đội trưởng đi, cũng không thấy cô ấy đâu nữa. Hơn nữa không phải do cậu mẫn cảm, nhưng dạo gần đây, trên người đội trưởng Khương có mùi của phụ nữ. Hương thơm ngọt ngào, tựa như đóa hoa sau mưa, khiến người ta liên tưởng tới cánh hoa thơm ngát mềm dịu, nhưng phải đứng thật gần mới ngửi thấy.
“Có phải anh vội về gặp chị dâu?” Nhiệm vụ lần này hoàn thành thuận lợi, Võ Chính Kì cảm giác tâm tình Khương Nghiêu Xuyên không tệ, liền đánh liều hỏi.
Khương Nghiêu Xuyên ngước mắt nhìn cậu.
“Chị dâu nào?”
“Hôm đó ở phòng anh…” Võ Chính Kì càng nói càng thấy vẻ mặt Khương Nghiêu Xuyên kì lạ, giọng nói nhỏ hơn rất nhiều.
Đã qua đêm trong phòng đội trưởng, chẳng lẽ không phải người yêu? Trông đội trưởng cũng không giống người dễ làm bậy.
“Sau khi trở về, phạt vác đồ nặng, chạy hai mươi kilomet.” Khương Nghiêu Xuyên nói xong, vừa hay xe tới nơi, anh liền đứng dậy xuống xe, chỉ còn Võ Chính Kì ngây ngốc ngồi đó, đầu óc vẫn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Tại sao lại bắt vừa chạy vừa vác đồ nặng?
Khương Nghiêu Xuyên trở về, lập tức đi bệnh viện. Vốn phải tới khoa ngoại băng bó vết thương, nhưng cuối cùng anh lại không đi.
Thang máy đi lên tầng hai, cửa vừa mở ra, anh ngước đầu lên xem, đập vào mắt là biển hướng dẫn: Khoa tâm lý ở phía bên trái.
Khương Nghiêu Xuyên đi sang bên trái, anh thấy trước cửa có dán giấy, dừng lại gõ cửa.
“Xin chào, tôi muốn gặp bác sĩ Bạch.”
. . .
Lúc Khương Nghiêu Xuyên rời khỏi bệnh viện, lại tới cục cảnh sát một lúc, kết thúc công việc đã là sáu giờ tối.
Lộ Hựu Úy đã lâu không thấy Khương Nghiêu Xuyên, hôm nay rốt cuộc cũng gặp được, trong lòng âm thầm vui vẻ. Cô giả vờ hỏi một vài vấn đề, mong anh hướng dẫn một chút về kĩ năng trinh sát.
Hình như Khương Nghiêu Xuyên có tâm sự, Lộ Hựu Úy mới nói với anh được ba câu, anh đã thất thần hai lần, cuối cùng chờ cô vất vả trình bày xong vấn đề…
“Cô vừa nói gì cơ?” Khương Nghiêu Xuyên nhíu mày.
Cô đứng ở cửa cục cảnh sát chặn người, chỗ này là nơi thông gió, thật sự lạnh muốn chết, vậy mà vẫn kiên trì hỏi anh, chỉ vì muốn ở trước mặt Khương Nghiêu Xuyên bộc lộ tài năng.
Lại một cơn gió thổi qua, lạnh tới tận xương tủy, khiến tất cả vấn đề Lộ Hựu Úy muốn hỏi tan thành mây khói. Cô đứng tại chỗ, xấu hổ mím môi, không biết nên nói gì.
“Anh……” Đúng lúc này, ở phía xa vọng lại tiếng nói trong trẻo của thiếu nữ. Hoắc Nhiễm đứng cách đó mười mét, vui vẻ tươi cười, kiễng chân, vẫy Khương Nghiêu Xuyên.
Cô gái nhỏ vô cùng hưng phấn, cô đi được hai bước, lại ngại chậm, cuối cùng chạy vọt tới trước mặt Khương Nghiêu Xuyên, ôm chặt lấy cổ anh, sau đó cười hí hứng.
“Em nhớ anh muốn chết.”
Thật ra mới chỉ qua một ngày, buổi chiều Hoắc Nhiễm ở nhà, chợt nghe chú nói Khương Nghiêu Xuyên đã về, nhưng anh bị thương, phải tới bệnh viên băng bó. Hoắc Nhiễm sốt ruột, lúc ấy muốn tới bệnh viện, nhưng khi đến nơi, lại nghe nói anh đang ở cục cảnh sát.
Khương Nghiêu Xuyên bỏ tay Hoắc Nhiễm xuống, muốn buông tay cô ra, nhưng lại không kéo được, đành thôi không kéo nữa.
“Được rồi, về rồi nói sau.” Anh cúi đầu nhìn Hoắc Nhiễm.
“Ừm.” Hoắc Nhiễm ngoan ngoãn vâng lời, buông tay Khương Nghiêu Xuyên ra, lúc này mới thấy Lộ Hựu Úy ở gần đó. Đã lâu cô chưa tới cục cảnh sát lấy tin tức, cho nên không thấy cô ấy.
Cô nhìn về phía cô ấy, hừ mũi. Lộ Hựu Úy nhìn chằm chằm Khương Nghiêu Xuyên, vì thế cô đứng chắn trước mặt anh, còn nắm chặt tay anh. Bởi vì sợ anh buông ra, Hoắc Nhiễm dùng sức rất mạnh, cố gắng kéo anh đi nhanh.