Edit: Quanh
Beta: Quanh
Hoắc Nhiễm bị dọa sợ, tuy rằng cô luôn nói rằng phải “lấy thân báo đáp”, nhưng khi lại gần như vậy, cô lại hơi lúng túng.
Hoắc Nhiễm nuốt nước miếng, lùi lại từng bước nhỏ, cúi đầu mắt không thấy tai không nghe, muốn giãn ra khoảng cách. Nhưng ngay lúc này, Khương Nghiêu Xuyên nắm lấy cằm cô, lực rất nặng, sau đó cúi đầu, hôn lấy môi cô.
Môi chạm nhẹ, anh không dám động đậy.
Đôi môi của cô gái nhỏ mềm mềm ẩm ướt, dịu dàng như nước, đứng gần có thấy ngửi thấy hương thơm ngọt ngào, kích thích từng mạch máu trong cơ thể.
Khương Nghiêu Xuyên đè đầu cô, đột nhiên gia tăng sức lực. Mưa vần gió vũ cuốn lấy, Hoắc Nhiễm được anh ôm chặt vào lòng, không có cơ hội nhúc nhích, bất đắc dĩ phải theo anh.
Trái tim của cô đình chỉ, ngay lập tức như muốn nhảy vọt, tương phản trước sau quá lớn, khiến hai má cô như thiêu như đốt, hồng tới mức có thể chảy máu. Quanh người tràn ngập hơi thở của anh, không ngừng xâm lược lãnh địa của cô, nháy mắt chiếm cứ, từng giọt từng giọt, không lưu lại chút gì.
Hoắc Nhiễm sắp thở không nổi. Đúng lúc này, Khương Nghiêu Xuyên dừng lại, buông cô ra, khí thế của anh vẫn mạnh mẽ như trước, đặc biệt tay đè nặng người cô, giống như một tòa núi lớn, vây ép cô thật chặt, hoàn toàn không thể phản kháng.
Tình thế áp đảo, Hoắc Nhiễm có hơi sợ hãi.
“Anh không nên mắng em.” Khương Nghiêu Xuyên mở miệng, giọng khàn đặc, nói câu này, xem như nhận sai.
“Anh…. anh thích em?” Hoắc Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng hỏi. Cô chính là như vậy, cái gì cũng muốn hỏi rõ ràng, cho dù con gái phải coi trọng thể diện, nhưng lúc này không phải lúc để xấu hổ.
Hỏi rất trực diện.
“Còn em?” Khương Nghiêu Xuyên không trả lời, hỏi ngược lại cô.
“Em….” Hoắc Nhiễm mở miệng, không nói nên lời. Cô không có biện pháp nói ra, bởi ngay cả chính cô cũng không rõ ràng.
Giây phút được anh cứu sống, nhìn thấy Khương Nghiêu Xuyên, Hoắc Nhiễm coi đó là chấp niệm đời mình. Cô muốn báo đáp anh, muốn hoàn thành chấp niệm trong lòng mình, vậy nên vẫn luôn cố gắng đạt được mục tiêu mình đề ra.
Cô không biết còn cách nào tốt hơn để báo đáp, đối với thứ tình cảm này, đến tột cùng là thích hay báo đáp, hay còn có tầng ý nghĩa gì khác, chính cô cũng không rõ.
Nhưng đối với Hoắc Nhiễm mà nói, tất cả đều không quan trọng.
Đối với Khương Nghiêu Xuyên, tuyệt đối phải báo đáp, nhưng ngoại trừ dâng hiến chính bản thân mình, cô cũng không biết làm thế nào nữa.
Đây là thành ý tốt nhất cô có thể nghĩ ra được.
“Vậy…. anh để em báo đáp anh được không?” Hoắc Nhiễm cúi đầu nghĩ nghĩ, nếu không thể trả lời, vậy thì không cần trả lời. Cô ngẩng đầu nhìn Khương Nghiêu Xuyên, đôi mắt chân thành tha thiết.
Đột nhiên Khương Nghiêu Xuyên muốn cười, người không rõ chính là Hoắc Nhiễm, không phải anh.
“Mặt lấm lem hết cả rồi.” Khương Nghiêu Xuyên không trả lời cô, lấy tay lau nước mắt cho cô, nhưng càng lau càng không sạch sẽ, vì vậy anh kéo cô vào phòng tắm, vắt sạch khăn, đưa cho cô, “Mau lau đi.”
“Vâng.” Hoắc Nhiễm ngoan ngoãn cầm lấy, đắp khăn lên mặt, lau qua một lần, sau đó treo về chỗ cũ.
“Hôm nay muộn rồi, không về được nữa.” Khương Nghiêu Xuyên nói.
“Em không định trở về.” Hoắc Nhiễm nhanh chóng tiếp lời, đi chơi ba ngày, hiện tại mới là ngày đầu tiên, cô không muốn về sớm như vậy, hơn nữa cô cảm thấy nơi này rất vui.
“Em đang mặc thứ gì đây?” Khương Nghiêu Xuyên quét mắt nhìn Hoắc Nhiễm, lúc này mới truy cứu chuyện cô cùng người ta mặc áo choàng tắm.
“Áo choàng tắm.” Hoắc Nhiễm còn thành thật trả lời anh. Dứt lời, Hoắc Nhiễm cúi đầu cởi thắt lưng, không đợi Khương Nghiêu Xuyên phản ứng, áo choàng đã cởi được một nửa.
Khương Nghiêu Xuyên nhanh tay kéo áo choàng lên, nhưng bàn tay mới chạm vào, cảm giác không thích hợp, lại thu tay về.
“Mặc vào.” Anh thực sự không biết nên làm sao với Hoắc Nhiễm.
“Em định đi tắm suối nước nóng, tắm nước nóng không mặc cái này thì mặc cái gì?” Hoắc Nhiễm kéo áo choàng tắm lên, thầm nói. Nghe nói suối nước nóng ở đây rất tốt, sau khi ngâm xong, làn da trở nên mềm mịn bóng loáng.
Hoắc Nhiễm vốn đang chờ mong, nháy mắt sắp được đi, ai ngờ nửa đường nhảy ra Khương Nghiêu Xuyên.
“Vậy em đi đi.” Khương Nghiêu Xuyên cúi đầu, giọng nói không tốt cho lắm. Quả thật vừa rồi anh có phần mất lí trí, lúc ấy nhìn thấy cảnh tượng kia, anh hoàn toàn nổi giận, chỉ nghĩ muốn kéo Hoắc Nhiễm rời đi.
“Không đi.” Hoắc Nhiễm nằm trên giường, nói: “Ngày mai rồi đi.”
. . .
Trong phòng yên ắng.
Hoắc Nhiễm nói mệt mỏi, muốn đi ngủ, liền nằm lên giường, cầm di động nhắn tin cho Thành Tranh, thuật lại tình huống cho cô ấy.
Dù sao cô và Thành Tranh cùng ngủ một phòng, không quay trở về, phải nói với cô ấy một tiếng, nhưng gửi tin nhắn đã lâu, không thấy Thành Tranh hồi âm.
Được lắm, đây là lần thứ hai cô ấy “mất tích”, đã vậy lần thứ nhất mới trôi qua chưa được bao lâu.
Gửi tin nhắn xong, một lúc sau, Khương Nghiêu Xuyên đi vào, trong tay còn xách hai cái túi.
“Mua hai bát trác tương miến [1], vừa hay thấy bên cạnh có hàng bánh ngọt, mua thêm một cái cho em.”
[1] Trác tương miến: Một món mì có nguồn gốc từ Sơn Đông, Trung Quốc. Sợi mì to bản được trộn với nước sốt đậu tương đa chao qua dầu. Đó là lý do vì sao tên gọi của món này có từ “trác” (nghĩa là chiên ngập dầu), từ chỉ cách chế biến được xác định bởi lượng dầu ăn trong chảo. Công đoạn cuối cùng làm sốt tương, vì trọng lượng riêng, phần sốt sẽ chìm xuống đáy chảo, và một lớp dầu sẽ nổi trên đó, động từ gọi là “trác tương”. Jajangmyeon chính là phiên bản Hàn Quốc của trác tương miến.
Lúc trước Hoắc Nhiễm nói cô thích ăn bánh chocolate.
“Không ăn được nữa.” Hoắc Nhiễm sờ bụng mình, lại thấy Khương Nghiêu Xuyên mua rất nhiều đồ ăn, sau khi đấu tranh tâm lý, cô quyết định, “Em ăn bánh ngọt.”
Buổi tối đã ăn một bát cơm và một đĩa sushi, bây giờ vẫn chưa tiêu hóa xong, quả thật không hề đói