Edit: Quanh
Beta: Quanh
Đào Mẫn đang rất vui vẻ. Sau khi con trai đi ra ngoài, cả đêm cũng không về, vừa rồi bà gọi điện hỏi thăm nó, có thể thấy mọi chuyện rất suôn sẻ. Đang là đầu năm mới, vừa hay người một nhà cùng nhau tề tựu, có thể làm sủi cảo, vì thế lúc gọi điện thoại, bà liền dặn con trai nhớ mua bột mì.
Hai năm trước Đào Mẫn bắt đầu nấu ăn, chưa từng biểu diễn trước mặt con trai, cho nên nhân cơ hội này, liền muốn nó được chiêm ngưỡng.
Cũng phải nói, chưa từng có vị phu nhân nào giống như Đào Mẫn, tự mình cán bột mì làm sủi cảo.
Đối với người nhà họ Khương, tiền tài và địa vị chỉ là vật ngoài thân, cho dù như thế nào đi chăng nữa, gia đình êm ấm mới là quan trọng nhất. Đào Mẫn luôn hy vọng bọn họ có thể giống như những gia đình bình thường ngoài kia, hưởng thụ một cuộc sống bình thản, hạnh phúc.
“Chú con đã nặn xong nhân bánh rồi.” Đào Mẫn vừa đi vừa nói, “Nhiễm Nhiễm, con mau gọt hoa quả đi, trong tủ lạnh có dâu tây và xoài đấy.” Toàn là món cô thích ăn.
Đào Mẫn định để Khương Nghiêu Xuyên nhào bột, anh khỏe như vậy, để anh nhào bột là tốt nhất. Nếu đã về nhà, không thể lãng phí cơ hội sai bảo này được.
Bà còn chưa kịp mở miệng, Hoắc Nhiễm ở bên kia đã rửa hoa quả xong, đang định gọt, nào ngờ lại cứa vào tay.
“A…” Hoắc Nhiễm hô một tiếng, cô buông dao xuống, lập tức rụt tay trở về.
“Sao vậy?” Khương Nghiêu Xuyên nghe thấy, lập tức đi tới chỗ cô. Anh cầm tay cô, đặt dưới vòi nước, sau đó tự mình xem xét, may mắn đây chỉ là vết thương nhỏ.
“Em mau ngồi xuống, để anh gọt.” Khương Nghiêu Xuyên ấn Hoắc Nhiễm ngồi xuống ghế sô pha, sau đó nhanh chóng lên tầng lấy hộp cứu thương. Rõ ràng chỉ là vết thương nhỏ, dán băng urgo là được, nhưng anh lại vô cùng khẩn trương, có thể là do nhận ra cảm xúc của Hoắc Nhiễm không tốt.
Khương Nghiêu Xuyên ngồi xổm xuống sô pha, lấy bông băng, nhẹ nhàng khử trùng, dò hỏi: “Đau không?”
Hoắc Nhiễm lắc lắc đầu.
“Lần sau cẩn thận một chút, may mắn đây chỉ là dao cứa.” Khương Nghiêu Xuyên dán băng cho cô, không nhịn được nhắc nhở cô một câu.
Hoắc Nhiễm gật gật đầu.
“Nhiễm Nhiễm, không sao chứ?” Đào Mẫn nhìn hai người họ.
“Con có hơi đau đầu, muốn về phòng ngủ trước.” Hoắc Nhiễm cười với bà, sau đó đứng dậy, đi lên trên tầng.
“Sao lại thế này?” Nhìn thấy Hoắc Nhiễm như vậy, Đào Mẫn nhỏ giọng hỏi Khương Nghiêu Xuyên, bà nhận ra Hoắc Nhiễm có phần kỳ lạ.
“Con không biết.” Khương Nghiêu Xuyên lắc đầu, chính anh cũng không rõ.
. . .
Đã hấp xong sủi cảo.
Khương Nghiêu Xuyên nhắn tin cho Hoắc Nhiễm, hỏi cô có muốn xuống ăn hay không, nhưng Hoắc Nhiễm không hề nhắn lại.
“Con mang lên cho em ấy.” Khương Nghiêu Xuyên bưng mâm sủi cảo, lấy thêm nước sốt cùng ớt tươi, mang lên trên tầng.
Hoắc Nhiễm ở phòng của mình, cửa bị hỏng vẫn chưa sửa, chỉ có thể khép lại, bên trong không bật đèn, căn phòng tối om om. Khương Nghiêu Xuyên gõ gõ, nhỏ giọng gọi “Hoắc Nhiễm”, nhưng không thấy cô đáp lại.
Anh đứng bên ngoài một lúc, lại gọi: “Hoắc Nhiễm, mau ăn sủi cảo.”
Vẫn không có ai đáp lại, Khương Nghiêu Xuyên bật đèn ngoài hành lang, chỉ thấy trên giường có người đang nằm, còn lại không thấy rõ lắm. Vì thế anh nhấc chân, đi vào trong phòng, đặt mâm sang bên cạnh, ngồi xuống giường. Chỉ thấy Hoắc Nhiễm lộ đầu ra ngoài chăn, nhắm mắt lại, giống như ngủ rồi.
Còn chưa tới tám giờ, sao ngủ sớm vậy. Nhưng nếu cô ngủ rồi, Khương Nghiêu Xuyên cũng không quấy rầy, lẳng lặng đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Nào ngờ vừa mới đứng lên, chiếc chăn trên người Hoắc Nhiễm tuột xuống đất, Khương Nghiêu Xuyên nhếch môi cười, cúi người nhặt chăn, động tác nhẹ nhàng, định đắp lại cho cô.
Đầu ngón tay mới chạm vào hai má Hoắc Nhiễm, bỗng nhiên Khương Nghiêu Xuyên dừng lại, bàn tay chạm vào trán Hoắc Nhiễm.
….Sao lại nóng vậy?
Khuôn mặt như bị nhiệt thiêu đốt, cả người chôn ở trong chăn, còn không ngừng run rẩy, đôi môi mấp máy, như đang nói gì đó.
Khương Nghiêu Xuyên sầm mặt, cúi người ôm Hoắc Nhiễm, định đưa cô tới bệnh viện, Hoắc Nhiễm lại bắt được tay anh.
“Đừng nhúc nhích, đừng để cô biết.” Hoắc Nhiễm vẫn còn ý thức, vừa rồi nghe giọng Khương Nghiêu Xuyên, biết chắc anh muốn đưa cô đi bệnh viện.
“Em không sao.” Hoắc Nhiễm yếu ớt nói, phải khó khăn lắm mới nghe được.
Trước kia chỉ cần phát bệnh, cơ thể cũng có phản ứng, hệ miễn dịch trong cơ thể giảm xuống. Ban ngày ở homestay chơi đùa, cả người đầy mồ hôi, lúc đấy đầu óc đã hơi choáng váng, cô cố gắng chịu đựng, nhưng đến bây giờ, đã không thể chịu được thêm.
Khương Nghiêu Xuyên ngừng lại, nhưng một lúc sau vẫn bế cô dậy. Anh ôm cô vào trong ngực, cảm giác cả người cô nóng bừng bừng, trái tim Khương Nghiêu Xuyên giật thót, hô hấp cũng mất kiềm chế.
Hoắc Nhiễm không muốn đi ra ngoài, sợ Đào Mẫn và Khương Hải Diệp nhìn thấy, cô muốn tránh Khương Nghiêu Xuyên, để anh buông cô ra, nhưng cô hoàn toàn không có