Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Lớp 11 năm ấy, nhân dịp kì nghỉ đông, Hoắc Nhiễm và bố mẹ đi du lịch.
Cô không hiểu tại sao lại gặp bọn chúng trên đường, chỉ biết bọn chúng là những kẻ buôn lậu vượt biên trái phép, mà thứ bọn chúng buôn bán, chính là mạng người.
Trên tay bọn chúng nhiễm máu tươi, không ngại nhiều thêm gia đình nhà cô. Mà sau khi xong việc, trong số tất cả những người bị nhốt bên trong, chỉ có Hoắc Nhiễm là người duy nhất còn sống.
Cô không còn nhà để về.
Sau khi được giải cứu, cô rơi vào tình trạng tự bế [1], một mình một phòng, không nói câu nào, cũng không thèm động đậy.
[1] Chứng tự bế: Chìm đắm trong thế giới, không gian riêng của bản thân, là một dạng bệnh của tâm phần phân liệt.
Mỗi ngày, có một chị gái lại tới nói chuyện phiếm với cô. Chị ấy là bác sĩ tâm lý, có lẽ lo sợ sau này cô bị thương tổn, vậy nên quan sát rất kĩ tình trạng bệnh của cô.
Mỗi lần nói chuyện, chị gái ấy giảng giải rất chậm, nói cho Hoắc Nhiễm biết tình cảnh của mình. Hiện tại cô đã không còn gia đình, cô có thể trở về nhà, tự mình sống tiếp, cô phải nhìn thẳng vào thực tế, đối mặt với khó khăn thách thức sau này.
So với việc trở về nhà, đối mặt với tương phản lớn như vậy, cô thà để tâm trí mình bị tổn hại.
Còn có, không loại trừ khả năng cô sẽ bị trả thù.
Nếu có thể lựa chọn, cô nguyện được tới một thế giới mới, một hoàn cảnh mới, ở đấy không còn bất cứ ai Hoắc Nhiễm từng quen.
Cũng coi như tạm biệt thế giới trước kia.
Vốn bọn họ có thể liên lạc với trại trẻ mồ côi hoặc tìm một gia đình nhận nuôi Hoắc Nhiễm, nhưng còn chưa kịp làm gì, Khương Nghiêu Xuyên đã đề nghị đưa cô về nhà anh. Bọn họ đều biết sơ qua hoàn cảnh nhà Khương Nghiêu Xuyên, với nhân phẩm cùng thái độ làm người của anh, đại khái có thể hiểu được bố mẹ của anh là người thế nào.
Nếu anh bằng lòng, vậy đây chính là lựa chọn tốt nhất.
Lúc Khương Nghiêu Xuyên đề nghị với Hoắc Nhiễm, cô chỉ do dự một lát, nhanh chóng gật đầu. Sau đó cô về nhà, sắp xếp vài thứ, lập tức cùng anh tới thành phố Đồng.
Đối với nơi mà mình từng sống suốt mười sáu năm qua, cô hoàn toàn một đi không trở lại. Lúc rời đi, Hoắc Nhiễm không gặp bất cứ ai, chỉ là lúc ở trên máy bay, cô yên lặng vẫy tay chào tạm biệt.
Khi đó cô đã nghĩ, chắc chắn một ngày nào đó cô sẽ trở về, nhưng sẽ rất lâu.
Không ngờ hôm nay lại gặp lại Chu Hành. Bọn họ chung lớp cao trung suốt hai năm, có thể nói là người quen của cô.
Hoắc Nhiễm gật đầu, bình tĩnh chào hỏi, “Thật trùng hợp.”
Chu Hành lại không thể bình tĩnh, thậm chí anh ấy kích động tới mức không nói nên lời, nhìn thấy người trước mắt, anh ấy cảm giác như đã qua mấy đời.
Cho dù bốn năm qua đi, chỉ cần nhìn thấy cô, anh ấy vẫn lập tức nhận ra.
Lúc Y Viện gửi tấm ảnh kia, anh lập tức hỏi cô ấy, ôm hy vọng, chạy một mạch tới đây.
Mấy năm trời anh ấy một mực tìm cô, sử dụng rất nhiều mối quan hệ, nhưng lại không tìm được một chút tin tức nào của Hoắc Nhiễm. Lúc nhà cô xảy ra biến cố, trường học biết tin, anh ấy cũng hiểu được một hai.
Rốt cuộc Hoắc Nhiễm đi đâu?
Cô giống như hóa thành hư không, căn bản không thể tìm thấy tung tích của cô.
Khóe môi Chu Hành run rẩy, một lúc sau mới thốt ra tiếng, “…Hoắc Nhiễm.”
“Năm mới vui vẻ.” Hoắc Nhiễm cười nhìn anh, “Cậu tới đây du lịch sao?”
Chu Hành nói không nên lời.
Khương Nghiêu Xuyên ở bên kia đã đến lượt, đang chuẩn bị trả tiền, Hoắc Nhiễm nhìn thấy, cũng không đợi Chu Hành trả lời, khoát tay áo đứng dậy, “Mình đi trước, hẹn gặp lại.”
Chu Hành nhìn bóng dáng cô xa dần, nhìn cô cách mình càng ngày càng xa.
Muốn đuổi theo, nhưng chân nặng như đeo chì, chỉ có thể bất động đứng đó.
Một lúc lâu sau, anh ấy mới thở dài một hơi, nở nụ cười mỉm. Ít nhất là đã tìm được cô.
. . .
Thời điểm phải tạm biệt bà nội, Hoắc Nhiễm lưu luyến không thôi. Suốt một tuần ở thôn Đường, Hoắc Nhiễm vô cùng vui vẻ, cuộc sống yên bình êm ả, điềm tĩnh lại tốt đẹp.
Nếu trở về thành phố Đồng, cô lại quay cuồng trong công việc. Mỗi ngày ra ngoài phỏng vấn, lúc trở về thì viết bản thảo, ngày qua ngày bôn ba nơi phố thị.
“Bà nội, lần sau về, anh Khương sẽ mang bạn gái tới thăm bà.” Hoắc Nhiễm ôm tay bà nội, nhỏ giọng nói.
“Nhiễm Nhiễm thì sao, cũng tới tuổi yêu đương rồi.” Bà nội Khương lo lắng cho Hoắc Nhiễm hơn cả Khương Nghiêu Xuyên, cô gái nhỏ đơn thuần, rất dễ bị lừa, phải cực kì cảnh giác.
Hoắc Nhiễm đã quá khổ rồi, cần có một người đối xử tốt với con bé.
Hoắc Nhiễm cười, cúi đầu không nói nữa.
Sau khi trở về, cuộc sống lại trôi qua như trước.
Hoắc Nhiễm làm chuyện gì cũng rất nhiệt tình, từ học tập cho tới công việc. Sau một thời gian, lại có một đống thứ cần xử lí, Hoắc Nhiễm mất thêm một tuần nữa, rốt cuộc mọi chuyện cũng ổn thỏa.
Du Ti Du mắng cô là đồ ngốc. Cũng chỉ là thực tập, không có tiền lương, cứ thích ôm mấy công việc lặt vặt, người như Hoắc Nhiễm rất hay được cấp trên sai bảo.
Không có tiền mà cứ thích làm việc.
Hoắc Nhiễm không quan tâm lời Du Ti Du nói, nhìn tư liệu trên tay, nhíu mày, lập tức đi ra ngoài. Chưa đi được hai bước, liền thấy Lý Chân đang ra khỏi thang máy.
Cô ấy mặc bộ quần áo công sở tiêu chuẩn, tóc đuôi ngựa buộc thấp, mặc bộ suit màu vàng nhạt, dù đi giày cao gót, nhưng cô ấy vẫn bước rất nhanh.
“Đàn chị.” Hoắc nhiễm gọi cô ấy lại.
Lý Chân dừng bước. Cô ấy cũng quen thực tập sinh này, có một lần cô cùng cô ấy ra ngoài làm việc, thấy Hoắc Nhiễm làm việc cẩn thận, Lý Chân rất ấn tượng.
“Đàn chị, bản thảo về việc một bà lão bị xe khách đâm phải này, hình như không giống với báo cáo và ghi âm phỏng vấn.” Hoắc Nhiễm cũng không vòng vo, nói thẳng: “Bà lão bị chen chúc xô đẩy, chỉ là ngã sấp xuống, không có ẩu đả gì hết, càng không tới mức bị thương nặng phải vào viện.”
Quả thật bà lão có đi bệnh viện, cũng đã làm kiểm tra, nhưng chỉ là chút bầm tím, ngay trong ngày đã về nhà, còn tự mình đi bộ về.
Nhưng bản thảo lại viết cực kì nghiêm trọng, nói rằng trên người bà lão đầy