Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Hai ngày sau.
Có Chung Tuệ dẫn đường, cô và Chu Hành thành công đi vào cơ sở tại ngoại ô của câu lạc bộ Khang Ích Đường. Chung Tuệ còn nói, tạm thời gọi Chu Hành bằng một cái tên khác… Phàm Lâm.
Phàm Lâm là công tử nhà giàu, ở thành phố bên, nhà họ Phàm có địa vị rất lớn, tuy người ở thành phố này chưa thấy mặt cậu ấy, nhưng ít nhiều cũng nghe thấy tiếng. Có thân phận của Phàm Lâm, người ở câu lạc bộ sẽ không làm gì Chu Hành.
Mà Hoắc Nhiễm lấy thân phận trợ lý, đi theo Chu Hành.
Hai người đi vào trong phòng.
Phòng ở đây lớn hơn căn phòng lúc trước rất nhiều, cạnh cửa chính là một tấm bình phong gỗ, đi qua bình phong, bên trong là chiếc giường đôi size lớn, bên giường là tấm thạch bích, trên đó khắc hình hoa lan, nhìn qua vô cùng phong nhã.
Bên trong phòng tối đen, chỉ có thể nghe thấy tiếng hơi thở.
Hai người vừa mới đi vào, một người phụ nữ mặc chiếc váy đen đi tới, Hoắc Nhiễm lùi ra sau, chỉnh lại ghim cài áo trên người mình, bên trong ghim cài có gắn camera siêu nhỏ.
“Phàm thiếu gia, hình như đây là lần đầu tiên cậu tới đây.” Giọng nói của người phụ nữ cực kì quyến rũ, ánh mắt hơi híp lại, giống như có thể câu được hồn phách người khác.
Đúng là bảo vật nhân gian, từ đầu đến chân đều tỏa ra hương vị kiều diễm.
Người phụ này tên là Đàm Hòa, là quản lý ở đây.
“Thích loại hình gì, có thể gọi tới đây nhìn xem.” Đàm Hòa ngước mắt, ánh mắt ngang nhiên quét từ trên xuống dưới Chu Hành, không hề rời đi.
“Cứ gọi hết tới xem.” Chu Hành mở miệng.
Thật ra anh ấy có hơi căng thẳng, nhưng vẫn che giấu rất tốt. Dù sao thì chỉ là nhiếp ảnh gia, chưa từng làm mấy chuyện này bao giờ… Còn là giả mạo người khác.
Đàm Hòa đang muốn rời đi, nhìn thấy Hoắc Nhiễm đứng bên cạnh, đột nhiên cô ta cười nói: “Vị tiểu thư này, có muốn phục vụ không?”
Thứ bọn họ cung cấp đều là mặt hàng chất lượng cao, người trong câu lạc bộ đều đã được huấn luyện chuyên nghiệp, muốn chơi đùa như thế nào cũng được. Dù sao ở đây đều là kẻ có tiền, càng nhiều tiền, càng có mấy ham muốn khó nói.
Hoắc Nhiễm giả bộ hứng thú.
“Ở đây chúng tôi cũng có phục vụ nam, nhưng số lượng không nhiều, nếu tiểu thư muốn chơi đùa, đương nhiên có thể.”
Sau đó có khoảng mười người đi vào, ba nam bảy nữ, Đàm Hòa dẫn người tới, bảo họ chọn thoải mái.
Hoắc Nhiễm cố ý hỏi thêm một số vấn đề khác, xác định camera đã quay lén được, cô lập tức muốn chuồn đi.
“Tôi đi WC.”
Hoắc Nhiễm xách theo túi, WC cách đó không xa, cô đi vào, lập tức nhắn tin cho Chung Tuệ. Chung Tuệ đã dặn cô, làm xong việc hãy nhắn tin cho cô ấy, cô ấy sẽ giúp đỡ, nhưng cô ấy không thể lộ mặt, cô ấy có vấn đề riêng của mình, không thể cuốn vào chuyện này được.
Hoắc Nhiễm ở trong WC trang điểm, cố ý đánh một lớp phấn thật dày, xõa tóc, sau đó cởi áo khoác ra, bên trong là một chiếc váy ngắn màu đỏ. Xác định không còn vấn đề gì nữa, Hoắc Nhiễm mới đi ra ngoài.
Trong câu lạc bộ có rất nhiều phụ nữ, đi tới đi lui, cũng không có ai để ý Hoắc Nhiễm, nào ngờ lúc chuẩn bị ra ngoài, có người gọi lại.
“Cô đi đâu?” Là một người đàn ông xa lạ, giọng khàn khàn, chăm chú nhìn Hoắc Nhiễm, đôi mắt giống như chim ưng.
“Chung Thiển uống say, nôn thốc nôn tháo, tôi đi lấy quần áo cho anh ấy.” Hoắc Nhiễm trả lời.
Đây là lí do thoái thác Chung Tuệ nghĩ cho cô, Chung Thiển chính là anh họ của Chung Tuệ, khách quen của câu lạc bộ, lần này anh ta tới đây, đã một tuần rồi chưa về nhà.
Cho nên Chung Tuệ mới tới đây tìm anh ta.
Tuy Chung Tuệ không thích người anh họ vô dụng này, nhưng dù sao anh ta vẫn là người nhà họ Chung, Chung Tuệ không thể để anh ta dính vào mấy thứ này.
Hoắc Nhiễm giơ tay, cố ý để lộ đồng hồ trên cổ tay. Đồng hồ kia có kiểu dáng đặc biệt, số lượng rất ít, người trong câu lạc bộ đều biết, Chung Thiển có chiếc đồng hồ này.
Người đàn ông kia híp mắt, nhìn cô từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau vẫn không nói chuyện, hình như đang cân nhắc xem cô có nói thật hay không. Anh ta nhìn cô chằm chằm, Hoắc Nhiễm cụp mắt, không dám nhìn anh ta, trong lòng thấp thỏm không yên, sợ anh ta phát hiện ra gì đó.
“Chung Thiển còn đang chờ tôi.” Hoắc Nhiễm cầm túi quần áo, sốt ruột nói.
Vừa lúc Đàm Hòa gọi người đàn ông kia, nói có việc, bảo anh ta tới đây.
“Đi đi.” Người đàn ông khoát tay, đi tới chỗ Đàm Hòa.
Hoắc Nhiễm gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Đàm Hòa nhìn bóng dáng Hoắc Nhiễm rời đi, cũng không nghĩ nhiều.
“Phàm thiếu gia không vừa lòng ai cả, tức giận bỏ đi.”
Đây là một cái vòng luẩn quẩn, chỉ cần hơi nghe ngóng là biết đến nhà họ Phàm, về phần Phàm Lâm, chắc là tính khí đại thiếu gia mà thôi.
“Ngay cả Mạn Mạn cũng không ưng?” Người đàn ông hừ một tiếng, “Phàm thiếu gia còn nhỏ, nhưng ánh mắt cũng thật kén chọn.”
“Quên đi, cứ….” Đàm Hòa xoay người, bỗng nhiên nhớ tới người phụ nữ mặc váy đỏ vừa rồi, lập tức dừng bước.
“Người vừa rồi… không phải là trợ lý của Phàm thiếu gia sao?”
Người phụ nữ kia có khuôn mặt rất đẹp, vừa